Thứ Bảy, 8 tháng 6, 2013

19 điều mẹ nên nói với con gái

Hãy dạy con gái biết nói “Không”, biết yêu thương bản thân mình và biết không đánh mất bản thân mình vì một cậu con trai… trước khi con trưởng thành.

Dưới đây là những chia sẻ của JennaMcCarthy, chuyên gia tâm lý, tác giả của rất nhiều cuốn sách về hôn nhân và gia đình như Not-so-handy Man You Married, Sex-Obsessed… trên trang ivillage.com của Canada. 

Ảnh: dallasvoice.com 

Tôi luôn muốn có con gái và tôi đã toại nguyện. Tôi trân trọng từng phút được ở bên con, từ những giây phút ngồi uống trà hay làm móng chân cùng nhau cho đến những lần đi shopping… Nhưng nuôi dạy con không hề dễ dàng. Từ khi còn bé xíu, con bé đã là mục tiêu nhắm đến của các phương tiện thông tin đại chúng, sách báo, truyền hình, Internet, rằng con gái phải mảnh mai mới đẹp, nếu muốn hạnh phúc hãy có một đôi giày của hãng A, B, C nào đó… 

Là một phụ huynh, chúng ta nên định hình một khuôn mẫu để sau này con cái chúng ta trở thành. Có rất nhiều bài học cuộc sống mà tôi muốn dạy cho các con của mình, và tôi cũng có một số lời khuyên cụ thể cho các cô con gái. Dưới đây là những điều quan trọng nhất tôi nghĩ cần phải nói với con gái trước khi bé 18 tuổi. 

1. Hãy biết nói “KHÔNG” 

Chắc chắn mẹ không thích một chút nào khi con nói từ đó với mẹ. Nhưng trong một thế giới đầy cám dỗ và không hoàn toàn an toàn, con sẽ phải đối mặt với những khó khăn vô tận. Từ bọn con trai, bia rượu cho đến những tấm hình không phù hợp trên Facebook…, rắc rối tiềm ẩn ở bất kỳ nơi nào con đi qua. Sẽ luôn có một giọng nói nhỏ từ sâu thẳm trong con, nói cho con biết những gì khi con cảm thấy không đúng. Con hãy lắng nghe linh cảm của mình và tôn trọng nó. Quan trọng nhất, hãy sử dụng lời nói đó để nói KHÔNG. Chắc chắn là không dễ dàng, nhưng mẹ đảm bảo, rồi con sẽ vui mừng khi dám nói KHÔNG. 

2. Vẻ đẹp nội tâm quan trọng hơn vẻ đẹp hình thức 

Không có gì là sai khi con tự hào về nhan sắc của mình và muốn được xinh đẹp. Nhưng nếu tất cả những gì con quan tâm chỉ là hình thức bề ngoài, con sẽ nhanh chóng bị đẩy xuống đường. Mà con đâu có làm gì để bị đối xử như thế? Bởi vẻ đẹp thực sự đến từ lòng tử tế, chu đáo và nhân hậu. Nếu tâm hồn con xấu xí, thì con vẫn là người xấu xí. 

3. Vật chất không làm con hạnh phúc 

Khi con đang mê tít một đôi giày trượt patin, chiếc túi sành điệu như của cô bạn học… con có thể nghĩ rằng vật chất có thể mang lại hạnh phúc cho mình. Nhưng rồi những món đồ này có thể sẽ bị hỏng, mất, hay đơn giản là lỗi mốt, chúng sẽ không còn được con quan tâm nữa. Hạnh phúc thực sự chỉ đến từ việc trân trọng những gì con đang có. 

4. Hãy bản lĩnh khi kết bạn 

Hãy cẩn thận khi chọn bạn. Có những cô bé xấu tính, ghen tuông, nhỏ nhen, độc ác. Một vài người sẽ nói dối con, giả vờ kết bạn với con và sẽ đâm sau lưng con. Con cần tìm hiểu và có bản lĩnh khi kết bạn. 

5. Các bạn gái sẽ có ý nghĩa trong suốt cuộc đời con 

Đúng là có những bạn gái xấu tính, nhưng khi con tìm được một người bạn trung thành, một người bạn đích thực, con nên giữ gìn tình bạn này cho đến lúc lìa đời. Con cũng phải trung thành và tử tế với cô ấy. Các chàng trai sẽ đến và đi nhưng một người bạn gái sẽ luôn ở bên con, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, kể cả khi giữa hai người có một khoảng cách dài về địa lý. 

6. Không phán xét người khác (nhưng phải biết rằng con sẽ bị đánh giá) 

Mẹ vẫn từng dạy con đừng đánh giá một con người chỉ qua bộ quần áo họ mặc hay vẻ bề ngoài của họ, "chiếc áo đâu làm nên thầy tu”. Tiếc rằng cả thế giới vẫn làm như vậy. Hãy nhớ điều đó khi con định mặc áo hở rốn, đeo khuyên ở lưỡi hay nhuộm tóc màu xanh da trời… Điều này có thể không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hiện tại của con nhưng sau này, khi con muốn tìm một công việc tốt hay đến gặp bố mẹ của người yêu, nó sẽ gây rắc rối cho con. 

7. Bộ ngực thường được đánh giá quá cao 

Cho đến khi con có nó, con vẫn muốn có nó. Con luôn ám ảnh liệu ngực mình quá nhỏ hay quá lớn? Liệu có thể lớn hơn không?... Trên hành tinh này, không ngực của ai giống ai cả, thậm chí hai bên ngực của một người cũng không hoàn toàn giống nhau. Dù con cảm nhận về ngực của mình như thế nào cũng không thành vấn đề. Hãy quan tâm chăm sóc và ăn mặc cẩn thận để tôn lên vẻ đẹp của nó nhưng con không cần thiết phải gây sự chú ý từ nó. 

8. Hãy trò chuyện với bà ngoại 

Mẹ biết chắc chắn là con yêu bà ngoại nhưng con đã dành thời gian để nói chuyện thực sự với bà hay không? Bà đã trải qua kinh nghiệm cả đời làm một người phụ nữ, và sẽ rất lãng phí nếu con không khai thác được gì từ sự khôn ngoan của bà. Hãy hỏi xem bà đã trưởng thành như thế nào, người đàn ông đầu tiên mà bà thích ra sao, làm sao bà biết được điều mình muốn khi trưởng thành… Thật buồn nhưng sự thật là bà sẽ không thể ở bên chúng ta mãi mãi, vì thế con hãy cố gắng hiểu bà khi con còn có thể. 

9. Trường trung học không phải là cuộc sống thực của con 

Dường như có quá nhiều điều để con đánh cược ở đây: Những cô gái dễ thương để con sẵn sàng kết bạn, những chàng trai tuyệt vời mà con nghĩ rằng không thể gặp ai khác tốt hơn. Hãy tin mẹ, cuộc sống sẽ phức tạp, thế giới sẽ rộng lớn hơn rất nhiều khi con bước vào cánh cổng đại học hay khi đi làm… Còn những gì các bạn con đã thể hiện thời trung học không hẳn sẽ dự đoán đúng bạn ấy sẽ như thế nào khi trở thành một người lớn. 

10. Hãy yêu bản thân mình trước tiên 

Không phải tất cả mọi người đều yêu quý con, và điều đó hoàn toàn bình thường. Phái nữ thường bị ám ảnh bởi đánh giá của mọi người về mình, nhưng sự thật là ta không thể làm vui lòng tất cả mọi người. Người duy nhất bắt buộc phải thích con vô điều kiện chính là con. Miễn là con nhìn vào cô bé trong gương và biết rằng quyết định của con là đúng cho cô bé ấy, con hãy hành động và con sẽ không bao giờ lạc đường, dù điều đó có thể thể khiến ai đó phật lòng.
Nguồn: vnexpress

Phải làm sao khi trót yêu hai người?

Biết làm gì khi giờ đây em đang đứng giữa ngã ba đường? Em còn yêu anh nhưng người khác sẽ tổn thương vì mất em!

Tôi quen anh khi vừa chia tay tình đầu 5 tháng, sự lừa dối đã làm cho trái tim cô bé sinh viên mới biết yêu tổn thương và trở nên trơ lạnh. Đến với anh nhưng thật sự lúc đó tôi chưa quên hẳn người cũ. Anh bảo rằng, “Anh sẵn sàng chờ và chắc chắn sẽ làm cho tôi quên hẳn người ấy và toàn tâm toàn ý yêu anh”. Tôi vẫn hi vọng những lời anh nói sẽ trở thành sự thật nhưng trong lòng vẫn luôn day dứt về hành động của mình.

Một tháng trôi qua, tôi bảo “Mình nên dừng lại” nhưng anh đã ôm siết tôi thật chặt trong vòng tay và bảo “Đừng làm gì, đừng nói gì cả, chỉ cần anh tin em và anh luôn yêu em là đủ”. Tôi bật khóc và trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng “Con tim mình đang run lên từng nhịp”.

Hai đứa yêu nhau nhưng anh không bao giờ hỏi về quá khứ của tôi vì anh bảo rằng “Khi muốn nói thì không cần anh hỏi, em cũng sẽ nói thôi”. Tôi hạnh phúc ôm chặt anh vào lòng với bao cảm giác rộn ràng mà hơn nửa năm rồi mới có.

Anh biết mọi người trong gia đình tôi rất khó tính nhưng anh vẫn bảo rằng “Yêu thì anh đã xác định cưới em” nên chúng tôi luôn biết giữ mình khi ở bên nhau.

Chuyện tình cảm cứ êm ả trôi đi như thế! Tôi và anh đều bận bịu với việc học nhưng anh vẫn luôn quan tâm và chia sẻ cùng tôi bằng những dòng tin, cuộc điện thoại, những món quà và thi thoảng cùng nhau dạo phố… những lúc đó tôi nhận ra rằng, “Tôi đã yêu anh thực sự”, thậm chí yêu anh nhiều hơn cả mối tình đầu đã từng làm tôi đau khổ.Thế nhưng…

Thời gian trôi qua, anh không còn quan tâm tôi như trước, anh thất hứa, anh thường xuyên về nhà và đi chơi với bạn. Những lúc tôi bảo nhớ anh, anh chỉ cười “Hôm khác anh sẽ tới” và rồi anh đã không tới như lời hứa.

Phải làm sao để hai người con trai yêu thương tôi không phải đau khổ? (Ảnh minh họa)

Giữa chúng tôi không hề cãi vã nhưng trong tôi dường như đã vơi đi phần nào tình yêu trao cho anh khi niềm tin dần dần bị đánh mất. Tôi cảm giác rằng, anh giống như người ấy, anh thay lòng và tôi “không còn là cả thế giới trong trái tim anh” như lời anh nói nữa.

Tôi nói ra lời chia tay trong đau đớn, còn anh không nói là đồng ý nhưng anh luôn im lặng. Tôi lao vào việc học và thực tập, tôi sợ nếu có thời gian rảnh, tôi lại mềm lòng, lại gọi cho anh, lại nghe anh nói “Anh đang bận, tí anh gọi lại” và sợ rằng tôi lại thức trắng đêm để chờ đợi cuộc gọi từ anh.

Ba tháng trôi qua, trong quá trình thực tập, tôi được nhận làm kế toán tại một công trình của công ty đang thực tập. Xung quanh tôi luôn có nhiều người theo đuổi nhưng tôi vẫn hi vọng rằng “Anh sẽ chủ động xin lỗi và quay lại với tôi như bao lần anh vô tình phạm lỗi”.

Im lặng. Vẫn là sự im lặng và những tin nhắn lảng tránh từ anh. Tôi nghĩ rằng anh không cần tôi nữa.... Ngày tôi quyết định nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, tôi lấy hết can đảm để gọi cho anh nhưng ảnh “Anh đang bận”. Tôi cười, cười trong nước mắt. Có lẽ đó là lối đi duy nhất của tôi. Thế là từ nay trong tim tôi đã có ngôi mộ tình khắc mãi tên anh, mặc dù con tim tôi còn run lên khi nghĩ về anh.

Tôi chấp nhận quen người khác, một người tốt, chân thành, làm cùng công ty và rất mực yêu tôi. Người ấy hiểu rõ tôi là người thế nào, động viên tôi hãy quên đi mọi chuyện. Công việc kế toán tại công trình đã khiến tôi bị tai nạn trong lúc chấm công cho công nhân… và chính vì tai nạn ấy đã khiến tôi mất đi trinh tiết của mình. Tôi khóc, khóc nhiều như hối tiếc về tôi, về anh và người ấy… nhưng Khóc để làm gì khi mọi chuyện đã quá muộn?

Tôi muốn chạy đến bên anh, ôm anh để được anh vỗ về nhưng… tôi sợ, sợ rằng anh chẳng tin tôi và cho tôi là người con gái hư hỏng. Có lẽ đó là số phận!

Thôi thì đành chấp nhận làm kẻ phụ tình để anh còn nhớ về tôi như “cô bé ngốc nghếch nhưng đáng yêu” như ngày nào, còn hơn gieo rắc mối nghi ngờ và lo sợ cho nhau. Tôi cố gắng quên anh bằng công việc, những buổi dạo chơi nhằm xua đi nỗi nhớ… thế nhưng sao nước mắt tôi vẫn cứ rơi và con tim, trí óc tôi lại luôn hiện hữu bóng hình anh. Những kỷ niệm cứ ùa về trong tôi, đôi lúc như kẻ vô hồn tìm đến những chốn xưa và tôi biết “Tôi còn yêu anh nhiều lắm”.

Thế nhưng sau gần 5 tháng không gặp, anh lại gọi điện và bảo “Anh còn rất yêu em, anh xin lỗi em… Hãy tha thứ cho anh, hãy quay lại đi! Anh sẽ không làm em buồn nữa”. Cảm giác của tôi ư? “Biết làm gì khi giờ đây em đang đứng giữa ngã ba đường? Em còn yêu anh nhưng người khác sẽ tổn thương vì mất em! Em không thể quay lại với anh nhưng trái tim em như chết lặng vì đau…”.

Tôi nhớ anh nhưng tôi không biết phải làm gì khi trái tim mình đã dành một nửa cho người khác! Tôi phải làm sao đây? Phải làm sao để hai người con trai yêu thương tôi không phải đau khổ?
Nguồn: 24h

Em biết rằng anh đang lừa dối

Thật ra em biết nhiều hơn cả những điều mà anh vẫn đang từng phút từng ngày cố tình che giấu.

Có thể anh không hề biết rằng ngày hôm nay em đã rất buồn bởi cách cư xử của chính anh - người đàn ông mà em yêu thương nhất. Cũng đúng thôi, bởi đã từ rất lâu rồi anh đâu còn quan tâm đến những gì mà em đang nghĩ, đã từ rất lâu rồi trái tim của anh hướng về phía khác chẳng hề có em.

Vì không còn yêu em nên anh đâu còn đủ sự tinh tế và nhạy cảm để biết được những điều mà em đang trăn trở. Cảm giác của em lúc này như thế nào, em đang đau đớn, thất vọng như thế nào, chắc chắn sẽ chẳng bao giờ anh hiểu nổi đâu. Anh chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh của em, chưa bao giờ bị người mà mình rất mực tin yêu dối lừa và phản bội, bởi vậy nên chắc chắn anh không bao giờ tưởng tượng được những cảm giác bứt rứt, khó chịu của em lúc này.

Em chỉ im lặng để chờ đợi lời thú nhận từ chính bản thân anh (Ảnh minh họa)

Thật ra em biết nhiều lắm, nhiều hơn cả những điều mà anh vẫn đang từng phút từng ngày cố tình che giấu. Nhưng em chỉ im lặng, im lặng để xem anh che giấu tới khi nào và im lặng để chờ đợi lời thú nhận từ chính bản thân anh. Ngày ấy mình đã gặp nhau, yêu nhau rồi đến với nhau một cách tự nguyện. Em không hề ép anh phải ký tên vào tờ hôn thú, cũng chẳng bắt anh phải tổ chức đám cưới linh đình để đón rước em về làm dâu nhà mình. Mọi thứ đều bắt đầu và diễn ra một cách không hề ràng buộc, bởi vậy nên dù cho phải kết thúc thì em cũng muốn nó kết thúc theo cái cách thật tự nhiên.

Giác quan thứ sáu của một người vợ đủ để khiến em biết rằng trái tim anh đã thay đổi từ vài tháng trước. Từ đó em hay lén theo dõi, kiểm tra anh một cách khéo léo, cộng thêm sự nhạy cảm vốn có trong một người phụ nữ, như vậy cũng đủ để em biết được rằng anh đang giấu mình những gì. Em không ngăn được mình tìm hiểu kỹ càng mọi thứ và thậm chí đến giờ này em dám chắc rằng những những gì mà em biết được về hiện tại và thậm chí cả quá khứ của cô gái ấy còn nhiều hơn anh.

Ừ, cứ cho là anh đang yêu, cứ cho rằng người con gái đó đã khiến trái tim anh thêm một lần rung động. Nhưng anh có đủ can đảm để từ bỏ, để quay lưng lại với em và bước về phía ấy? Anh lấy gì để đảm bảo rằng sau này mình cũng sẽ không rung động trước một người khác nữa chẳng phải cô ta? Có thể lúc này với anh cô gái ấy là tất cả, nhưng anh hãy nhớ lại xem, đã từng có một thời em cũng là người quan trọng nhất cuộc đời của anh.

Những ngày này em đang sống trong tâm trạng vô cùng đớn đau và khó chịu (Ảnh minh họa)

Thật sự thì em không còn tâm trạng nào để níu kéo một con người bội bạc bởi cũng chẳng để làm gì nếu như anh về bên em mà tâm trí anh vẫn hướng về cô ta. Em sẽ im lặng và mặc kệ cho đến khi nào anh thú nhận. Em sẽ im lặng để xem thử anh có thề dày mặt lừa dối em được tới khi nào. Có thể ai đó sẽ nghĩ rằng em ngốc nghếch khi biết mà vẫn để mình bị “cắm sừng” như thế, nhưng em vẫn sẽ im lặng, phần vì chưa nỡ để ‘mái nhà không còn ấm’ này bị sụp đổ, phần vì để chờ đợi ngày mà anh đủ dũng cảm, đủ bản lĩnh để dám tự thừa nhận và công khai sự phản bội này.

Những ngày này em đang sống trong tâm trạng vô cùng đớn đau và khó chịu. Không đau sao được khi niềm tin bị đánh cắp, không đau sao được khi mà bỗng chốc mọi hy vọng vụt tắt, mọi hạnh phúc đều vỡ tan ngay dưới chân mình. Em biết, rồi những chuỗi ngày sau này của mình sẽ còn khó khăn gấp bội, thế nhưng nhất định em phải đứng vững, phải thật mạnh mẽ để chứng tỏ cho kẻ phản bội là anh biết rằng mình không phải là một người phụ nữ bình thường.
Nguồn: Eva

Có lẽ đôi ta cần một khoảng lặng

Dừng lại và cho nhau một khoảng lặng để kết thúc hoặc giải thoát cho cuộc tình bế tắc của chính mình.

Người ta vẫn bảo rằng tình yêu giống như một phép màu kỳ diệu mang đến cho tâm hồn con người ta niềm vui và hạnh phúc, thế nhưng trên thế gian này đâu phải ai cũng may mắn tìm được một tình yêu thật sự và sống hạnh phúc cùng với sự lựa chọn của chính mình. Khi cảm thấy không thể tiếp tục thì cách mà người ta thường làm là dừng lại, bởi dừng lại là để cho nhau một khoảng lặng hoặc có khi dừng lại cũng là một sự giải thoát cho cuộc tình bế tắc của chính mình.

Tình yêu là sự cho đi và nhận lại, hay nói một cách đơn giản hơn thì đó là sự san sẻ không do dự mọi chuyện buồn vui, lớn bé, mọi suy nghĩ của cả hai người. Em cũng chỉ muốn một tình yêu bình thường vậy thôi nhưng có lẽ đối với anh như thế cũng là quá khó. Đôi khi em cứ hay hỏi mình về những điều anh đang nghĩ, chẳng biết có bao giờ anh tự hỏi rằng ở bên anh liệu em có cảm thấy hạnh phúc không?

Anh chưa bao giờ hỏi em rằng ở bên anh có cảm thấy hạnh phúc không (Ảnh minh họa)

Em vẫn luôn tự cho mình là một đứa con gái mạnh mẽ, một đứa con gái đủ bản lĩnh và cứng cỏi để không bao giờ khuất phục dù cho có gặp phải bất cứ biến cố gì. Thật vậy, em có thể tự lo cho mình, có thể tự sửa điện, tự đóng đinh, tự lắp tủ hay thậm chí là tự ngồi giữa đường hý hoáy sửa xe giống hệt một thằng con trai khi chẳng may chú “ngựa sắt” thân yêu gặp phải sự cố. Em biết cách tự lo cho cuộc sống của mình và dám làm những điều mà có lẽ các cô gái khác dù nghĩ tới nhưng hoặc vì lười, hoặc vì ỷ lại nên chẳng bao giờ động tay động chân tới.

Nhưng anh ạ, có một điều duy nhất anh nên hiểu thì anh lại không hiểu, đó là dù có mạnh mẽ đến đâu thì em cũng vẫn là con gái, mà ngay từ khi sinh ra thượng đế đã cố tình gắn cho con gái cái tên “phái yếu” mất rồi. Đành rằng em có thể làm được tất cả, nhưng cứ mỗi lần nghĩ rằng mình đang có người yêu thì quả thực là em lại cảm thấy tủi thân vô cùng.

Có lẽ một đứa con gái như em càng dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Khi mà em càng cố gắng gồng mình lên để tạo ra một vỏ bọc thật cứng cỏi thì mọi thứ càng mong manh, dễ vỡ hơn. Người ta không cần phải tự tạo ra cho mình một lớp vỏ bọc nếu như bản thân họ đủ cứng cáp, bởi chỉ những trái tim mềm yếu quá, nhạy cảm quá mới cần phải tìm cách che đậy lại, đáng lẽ anh nên hiểu điều này.

Anh chưa bao giờ hỏi em rằng ở bên anh có cảm thấy hạnh phúc không, có lẽ bởi anh chưa bao giờ có ý định sẻ chia hết với em tất cả những điều anh đang nghĩ. Em vốn không hay trách cứ, thế nhưng khi đã trách cứ nghĩa là em không thể giữ trong lòng được nữa, là lúc những buồn bã, cô đơn lên đến tột độ và em không thể ngăn mình buông những lời thở than. Nếu tinh tế hơn một chút thì nhất định anh sẽ biết rằng đã bao lần nước mắt em tuôn rơi khi mới chỉ vừa quay lưng lại phía anh một chút. Em chẳng còn chút niềm tin nào vào tương lai nữa cả bởi giờ đây em đang hoang mang lắm, không biết mình nên bám víu vào điều gì.

Em chọn cách dừng lại để cho hai ta một khoảng lặng (Ảnh minh họa)

Em chẳng cần những lời hoa mỹ, ngọt ngào mà chỉ cần những lời hỏi han, chia sẻ thật chân thành để động viên nhau, để em biết rằng mỗi ngày qua đi em vẫn luôn có anh bên cạnh và để em có thể gạt bỏ được tất cả những gánh lo của cuộc sống, đưa tâm hồn mình trở về an trú trong điểm tựa bình yên mà rất đỗi dịu dàng là tình yêu của anh. Nhưng có lẽ hạnh phúc giản đơn như vậy đối với anh cũng là quá khó và khi đã mất đi niềm tin, chẳng còn cảm giác hạnh phúc nữa thì có lẽ ta nên dành cho đôi mình một khoảng lặng trước khi buông tay.

Em chọn cách dừng lại để cho hai ta một khoảng lặng. Em cũng không biết phía sau khoảng lặng ấy sẽ là gì, là anh hiểu ra và xin bắt đầu lại, hoặc cũng có thể là sự im lặng mãi mãi để chấm dứt một cuộc tình. Dù có là thế nào thì em cũng sẽ chấp nhận hết, bởi em cũng mệt mỏi, cũng chán nản lắm và bởi đâu phải ai cũng may mắn trong tình yêu của chính mình.
Nguồn: Eva

Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

Em yêu anh - Nỗi lòng người đến sau

Em gặp anh, như một trò đùa của định mệnh. Em không ngờ rằng mình là người thứ ba, yêu anh chân thành, tha thiết, chỉ sau một người. Nếu đó là tình yêu đơn phương, có lẽ em sẽ cố quên anh đi, nhưng không… anh và em đã yêu nhau.


"Nỗi buồn của quá khứ lúc nào cũng in sâu trong đôi mắt, dù em cười, nét buồn ấy vẫn cứ ẩn hiện", anh đã nói như thế! Em nghĩ, mình là kẻ thứ ba may mắn. Bởi em có tình yêu, có sự chân thành của anh. Anh đã đã kể cho em nghe tất cả về hoàn cảnh của mình, cho em quyền quyết định có đến với anh hay không. Còn anh, luôn chờ đợi em bằng một tình yêu không chút ham muốm chiếm đoạt thể xác. Anh nói, yêu em, thích em vì sự ngây thơ, trong sáng, dù trong lòng lúc nào cũng mang một nỗi buồn không thể chia sẻ với ai.
Em yêu anh vì anh đã nói cho em nghe nhiều chuyện, giúp cho em hiểu về những mặt phải và trái của cuộc sống. Anh quan tâm, lo lắng cho em rất nhiều. Anh hiểu những thiệt thòi mà em phải chịu đựng... có vô vàn lý do để em chọn và yêu anh. Người thứ ba cũng có quyền lựa chọn tình cảm cho mình, họ chỉ có tội là đến sau một người mà thôi!

Em biết anh đã rất lo lắng cho em và không mong em yêu anh.Anh nói yêu anh em sẽ khổ.Nhưng biết sao được anh à.Em không có cách nào ngăn nó.Em hiểu em không được yêu anh.vì vẫn còn người cần anh chăm sóc.Có một người phụ nữ đã dạy con của họ:"mỗi người khi sinh ra đều có quyền được hưởng hạnh phúc.Con đừng bao giờ ích kỷ tước đoạt hạnh phúc của người khác cho riêng mình".Nhưng em vẫn không tránh khỏi ước ao có ngày anh nói yêu em
Ngày ấy đã đến rồi anh ạ.Anh nói yêu em.Em rất bất ngờ.Cũng có đau khổ. Em đã hiểu được sự đắng cay của người thứ ba. Những đêm cô đơn, nhớ anh da diết và khóc một mình. Tình yêu với anh làm em dằn vặt, suy nghĩ rất nhiều.

“Nếu mai này ta xa nhau, em sẽ không quên bao lời yêu anh trao, vẫn mong một ngày bên anh sớt chia buồn vui trong đời. Nếu mai này ta xa nhau, em sẽ mang theo ân tình xưa anh trao…”.

Gục đầu trên bàn phím, em đã khóc khi nghe bài hát đó, chỉ là “nếu”, nhưng sao em lại đau lòng như vậy, có lẽ con tim em quá mềm yếu? Em cũng không thể lý giải sao em yêu anh nhiều đến thế, dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất của một người con gái.

“Vì em vẫn mãi là người đến sau, em yêu anh khát khao!”. Ai cũng muốn mình được hạnh phúc, nhưng đôi khi cuộc sống bắt mình phải lựa chọn, cuộc đời phải rẽ sang một hướng đi khác không như mình mong muốn. Em yêu anh và em sẽ chấp nhận tất cả những thiệt thòi, những cái nhìn khinh miệt và lời lẽ độc địa của miệng đời, vì em biết một điều: anh luôn luôn yêu và nhớ đến em.

“Một lần thôi anh nhé, một lần cho em biết, để rồi ta không tiếc rằng mình từng có nhau…”, em hy vọng “một ngày nào ta sẽ lại ngồi với nhau, cho qua những cơn đau, cho thôi những đêm thâu, nước mắt sẽ không còn, nỗi buồn tan biến mau”… vẫn mãi mãi yêu anh khi duyên tình trái ngang.

_Queen Tomorow_

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Có phải là tình yêu

Định mệnh đã cho tôi gặp em trong một hoàn cảnh khá tế nhị: tôi là một giáo sinh thực tập, còn em là học sinh của lớp tôi chủ nhiệm. Tôi ngày ấy đang ở những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời một sinh viên đại học. Còn em vừa bước chân vào ngưỡng cửa trung học cấp ba. Trong khi tôi nồng nhiệt và say sưa trong vùng trời mộng mơ của tuổi trẻ thì em lại hồn nhiên và thánh thiện như một nụ hồng tinh sương.

Tôi đến cái thị trấn phố huyện nhỏ ấy, nơi có ngôi trường em toạ lạc, vào một buổi chiều nhạt nắng. Thoáng chút ngỡ ngàng với phố thị mình chưa lần nào đến và cả với chút chức danh mình sắp được mặc nhiên khoác vào. Trước mặt nơi tôi ở là một dòng sông rất lớn và mênh mông, nhưng mặt nước phẳng lặng và bình yên như lòng tôi những ngày đầu mới đến. Gió bốc lên từ dòng sông thật mát. Đường tôi đến trường hàng ngày phải đi qua một chiếc cầu không lớn lắm và một nhà thờ giáo xứ nhỏ của phố huyện. Dưới cầu luôn có những đám lục bình trôi lặng lẽ và êm đềm như nhịp sống nơi phố thị của em. Và dù là người ngoại đạo, đôi lần tôi cũng tạt ngang vào nhà thờ bên ven đường để tham gia hành lễ. Âu đó cũng là một cách hội nhập, tôi đã thầm nghĩ như vậy.

Không biết tự bao giờ mà cái lớp học với gần năm mươi học sinh ấy lại trở nên quá đỗi thân thương và quen thuộc với tôi đến thế. Và cả em, cả em nữa. Mà không, đúng hơn phải nói là: nhất là em! Không biết vô tình hay hữu ý mà em đã luôn ở bên tôi mọi lúc, mọi nơi: nơi sân trừơng, ngoài phố huyện, những chuyến đến nhà thăm các bạn hay những chuyến lao động xa. Chỉ cần đảo mắt nhìn quanh thôi là tôi có thể bắt gặp được hình ảnh em đang làm một điều gì đó: nói chuyện, cười giỡn với bạn bè hay đang một mình trầm tư, suy nghĩ. Đôi lần nhìn dáng em suy tư, lòng tôi bâng khuâng tự hỏi em có gì vướng bận nhỉ ở lứa tuổi học trò trắng trong như trang giấy mới.

Nhưng dẫu có làm gì đi nữa thì thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp ánh mắt em nhìn về phía tôi ân cần, trìu mến. Những lúc như thế, tôi nhìn trả lại em và mĩm cười. Cứ như thế, với tôi, em ngày mỗi gần hơn. Ngày dẫn cả lớp đi làm thuỷ lợi ở một xã kế bên, nhìn cảnh em hồn nhiên đùa giỡn với bạn bè trong một không gian đầy sình lầy, nước đọng; lòng tôi chợt nhói lên một mong ước viển vông: tôi ước chi mình có thể trở lại lứa tuổi như em để được đùa giỡn cùng em, để không còn nữa cái khoảng cách xa xôi, mơ hồ đang hiện hữu. Nghỉ giải lao giữa buổi lao động, tôi ngồi đó trên một mõm đất cao mà nghe thấy cái khoảng cách vô hình đó đang cồn cào xâu xé lòng mình như mảnh ruộng khô cằn dưới kia đang chịu đựng những cú cuốc xẻng vô tình, xắn lên nó chi chít những đường ngang mũi dọc.

Em bao giờ cũng nhẹ nhàng, lễ phép, khiêm cung như một thiên thần nhỏ. Em thường không nói nhiều, em chỉ cười thôi. Ánh mắt em dẫu vẫn còn sắc nét ngây thơ lắm nhưng tôi lại nhìn thấy trong đó cả một bầu trời mà tôi tha thiết muốn được làm cánh én báo xuân. Em dành cho tôi một sự quan tâm rất lạ: vừa gần gũi, thân quen, vừa xa xăm, hư ảo. Em băn khoăn và nhẹ nhàng tra hỏi tôi mỗi khi thấy tôi ít cười, biếng nói. Em hồi hộp, mỏi mắt ngóng chờ tôi mỗi khi đến giờ giảng rồi mà tôi vẫn chưa kịp vào lớp. Nhưng khi tôi xuất hiện rồi, khi tôi cười nói cùng em, em lại trông xa vời, huyền bí. Tâm thế em dường như đã lạc vào một vùng trời hoa niên nào đó mà ở đó tôi có cảm giác mình đã quá tuổi để bước vào.

Vào một ngày nọ, cận thời điểm đợt thực tập sắp kết thúc, em đến tìm tôi, dáng e dè và khép nép. Tôi thấy ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên em đến một mình. Mãi cho đến khi căn phòng tập thể không còn ai, em mới bẽn lẽn cất tiếng nói:
- Thầy ơi, mai thứ Bảy em về nhà. Tối Chủ Nhật em mới qua, nên cuối tuần này em không đi Quán Gió với thầy và các bạn được.
Thực ra, em chỉ trọ học ở nhà chú em ở phố huyện, còn nhà em thì ở một xã cù lao kế bên nên cứ mỗi tháng em lại phải về thăm một lần. Thấy gương mặt em có vẻ u buồn quá, tôi cất giọng an ủi:
- Em cứ về đi rồi tuần tới em đi với thầy và các bạn cũng được mà, có gì đâu.
- Nhưng mà sao em thấy buồn và nhớ ở đây quá thầy à! Vả lại, chỉ còn hai tuần nữa là thầy đi rồi, phải không thầy?
- Đúng rồi em, chỉ còn hai tuần thôi thầy phải về học tiếp, rồi chuẩn bị thi tốt nghiệp.
- Mấy hôm nay mấy đứa nó cứ bàn tán vụ này hoài đó thầy. Tụi nó nói, mai mốt thầy đi rồi, chắc buồn lắm. Mới hơn một tháng thôi mà thầy trò mình có biết bao nhiêu kỷ niệm, phải không thầy?
Lời nói của em thật hồn nhiên mà sao như xát muối vào lòng tôi. Thấy tôi thẩn thờ không nói, em cất tiếng hỏi:
- Thầy sao vậy thầy?
Tôi giật mình chợt tỉnh:
- Thầy không sao. Nghĩ đến ngày phải rời khỏi nơi đây thầy thấy buồn chút vậy thôi. Mà mai này xa rồi, em có nhớ thầy không?
Mắt em như có thoáng mây buồn lướt qua khi nghe câu hỏi ấy. Giọng em trả lời thật nhỏ:
- Nhớ chớ sao không thầy. À mà thầy ơi, em muốn nói thầy nghe cái này mà thầy phải hứa là không nói với ai hết nghe.
Nghe giọng hồn nhiên của em mà tôi suýt bật cười:
- Rồi, thầy hứa. Em nói đi.
Em quay mặt về phía tôi nhưng mắt lại cúi xuống trong khi miệng ấp úng nói:
- Thầy ơi, trong em hay gọi mãi tên thầy đó thầy.
Vừa chỉ kịp nói xong, em đã vội quay lưng bỏ chạy ra về, bỏ lại tôi trong tâm trạng vừa xuyến xao, vừa ngỡ ngàng.

Lần em về thăm nhà đó, dẫu chỉ ngắn ngủi trong hai ngày cuối tuần thôi mà lòng tôi sao cứ thương nhớ mông lung, hình dung hoài cái cảnh em đang hạnh phúc bên những người thân yêu của mình và tự hỏi không biết em có thấy vương vấn một chút gì đó với phố huyện không. Ngày em trở lại, tôi thấy lòng mình thật vui dù cố hết sức để không biểu lộ điều đó. Dường như chỉ cần được nhìn em, được nghe em nói là tôi đã thấy cuộc đời này tươi đẹp biết bao. Chỉ cần có em kề bên thôi là tôi đã cảm thấy quá đủ và chẳng cầu mong điều gì hơn thế nữa. Dẫu rằng, có đôi lúc ngay chính những lúc có em kề bên, tôi lại thấy em xa xôi hơn bao giờ hết, tôi lại thấy mơ hồ nhung nhớ em.

Cái ngày biệt ly cuối cùng rồi cũng đến. Không gian chợt như lắng đọng. Có một cái gì đó rơi vỡ nát tan. Phố thị xa lạ ngày nào tôi đến giờ sao thân quen như đã ở nghìn năm. Phố khóc giây phút tôi cất bước rời xa trên một chuyến xe lam nhỏ. Dòng sông lững lờ với những khóm lục bình trôi dường như không buồn chảy nữa. Tiếng chuông nhà thờ ngân vang dìu dặt những nhịp rung báo tử. Nhìn em đứng đó tiễn đưa tôi, cùng các em học sinh khác, với ánh mắt u hoài ướm đỏ, tôi cảm nhận đớn đau rằng mình sắp đánh mất một cái gì đó rất thân thương trong đời mà có thể sẽ chẳng bao giờ còn có thể tìm lại được. Trước khi bước lên chuyến xe lam để về lại Tây Đô, tôi đến bên các em nói lời từ giã lần cuối. Rồi bước đến bên em, chạm nhẹ vào vai em, tôi nói nhỏ chỉ để riêng em nghe:
- Thầy đi nghe em.
Giọng em nghẹn ngào:
- Thầy hứa về thăm em, về thăm các em nghe thầy.
Giọng em nói da diết quá khiến tôi chỉ kịp thốt lên hai tiếng “Thầy hứa” một cách vội vàng rồi quay lưng ngay, sợ rằng mình sẽ không cầm lòng được.

Sau lần chia tay đó, nỗi nhớ về em bao lần làm tôi vật vã trong miền nhớ lặng câm, nơi đó em hiện về trắng trong và mỏng manh như sương khói. Cũng đã bao lần sau đó, tôi rơi vào cơn hôn trầm của tâm thức khi lý trí và trái tim không cùng chung tiếng nói. Trái tim tôi thôi thúc tôi từng ngày, từng giờ hãy cất bước lên chiếc xe lam bé nhỏ, nó sẽ đưa tôi về tìm gặp em, nơi đó có lẽ em cũng đang mỏi mắt chờ trông. Nhưng lý trí lại lên tiếng nói dõng dạc: hãy để em yên với lứa tuổi ngây thơ, hãy biết điểm dừng cho những lằn ranh giới mỏng manh.

Thực ra, tôi đã dối người, dối lòng khi nói rằng tôi đã chẳng bao giờ trở về phố huyện ấy để tìm gặp em nữa. Ngay sau khi vừa thi tốt nghiệp xong, tôi đã nhanh chân ra trạm xe lam để về lại chốn cũ tìm em. Đó là một buổi chiều trời đã nhạt nắng. Chỉ mới hai tháng trôi qua thôi mà tôi tưởng chừng như đã lâu lắm, có cảm giác tựa hồ như mình vừa trải qua… một cơn mê. Chiếc xe lam như hiểu lòng tôi đang nôn nóng nên lao hết tốc độ trên đường trường. Chiều buông nhẹ những giọt nắng cuối ngày, lẫn khuất trong bóng hoàng hôn chập choạng.

Khi tôi đến nơi thì trời đã nhá nhem tối. Ánh trăng rằm đã thấp thoáng phía trời xa trông như một gương mặt đang mĩm cười. Mà không, có lẽ là lòng tôi đang rộn rã nên nghĩ vậy thôi! Phía trước mặt tôi là con đường quen thuộc dẫn vào phố chợ. Gần phố chợ, phía bên tay trái là một quán cà phê có tên là Quán Gió mà trước đây tôi vẫn ghé ngang, đôi khi một mình, nhưng thường là với các em học sinh thân của tôi. Cái tên quán thật lạ và lãng mạn! Có lẽ nó có tên là Quán Gió vì gió thổi luồn qua mọi ngõ ngách của quán vốn trống trước, hụt sau. Mà gió không thổi nhiều sao được khi mà quán được cất trên một hồ nước mênh mông.

Cô chủ quán, một cô gái có nhan sắc nhưng muộn chồng, khẽ đặt ly cà phê đá xuống bàn tôi ở một bên hông quán, rồi cất tiếng hỏi:
- Anh về thăm mấy đứa học trò phải không?
Tôi ngước mặt lên nhìn chị, không giấu được vẻ ngạc nhiên :
- Chị vẫn còn nhớ tôi à?
Giọng chị bỗng trầm hẳn xuống. Chị trả lời tôi với ánh mắt nhìn xa xăm:
- Tội nghiệp, tụi nhỏ lần nào ghé đây cũng nhắc anh!
Khói từ điếu thuốc đang cháy trên ngón tay tôi chợt theo gió bay vào mắt, làm mắt tôi cay xè. Tôi vội quay mặt đi, giấu đôi mắt ngân ngấn nước. Chị chủ quán tế nhị vội quay gót bước đi với một vẻ mặt như muốn ngầm nói: “Tôi biết mắt anh rớm nước không phải vì khói thuốc đâu!” Ánh mắt đang cúi xuống của tôi chợt bắt gặp những vòng xoắn lăn tăn dang lan nhanh trên mặt hồ phía dưới. Có con cá vừa chồm lên khỏi mặt nước để đớp chút không khí rồi vội lao nhanh trở xuống. Trong lòng tôi cũng đang có những vòng xoắn lăn tăn…

Rời Quán Gió với bao ảnh hình, kỷ niệm thân thương vừa trở về trong ký ức, tôi lần theo con lộ chính để vào phố chợ. Phố chợ về đêm vẫn như ngày nào tôi còn sống nơi đây: những bóng đèn điện vàng ươm, những hàng quán quen thuộc ở hai bên lề đường… Tất cả dường như vẫn như cũ, ngoại trừ tôi thôi. Buồn thay! Tôi không còn là người của phố huyện. Tôi giờ đã trở thành một kẻ xa lạ mất rồi, một kẻ xa lạ vừa bước chân trở về để tìm lại một thoáng dư âm ngày cũ. Rẽ trái, rồi men theo một con đường nhỏ chạy dọc theo bờ sông rộng, tôi đang trên đường tìm đến nhà em, nơi em ở trọ cùng với chú thiếm. Đoạn đường vốn quanh co, khúc khuỷu và gập ghềnh, đêm nay, càng trở nên gập ghềnh nhiều hơn vì trong lòng tôi đang dâng lên một nỗi nhớ… cồn cào.

Cũng đoạn đường này, cách đây hơn hai tháng trước, tôi cùng em và các em học sinh khác đã bao lần đi qua cùng nhau với những tiếng cười giòn tan, náo nhiệt. Giờ không còn em, không còn các em, đoạn đường vốn thân quen như trải dài… vô tận. Chợt nhớ đến câu nói hôm nào em đã nói với tôi mà nỗi nhớ càng dâng cao: “Thầy ơi, trong em hay gọi mãi tên thầy đó thầy”. Hương của khói thuốc đang cháy đỏ trên tay tôi lan tỏa trong không gian một hương sầu diệu vợi. Khói thuốc dường như không muốn bay, cứ lửng lơ, bảng lảng tạo nên một khoảng không gian u buồn, huyễn hoặc chung quanh.

Cuối cùng rồi tôi cũng đến được nơi em ở, một ngôi nhà ván với một gác lửng mà trước đây tôi đã có vài lần ghé qua. Có lần đó, sau một cuộc liên hoan tại trường, tôi bị ép uống đến say quá không thể tự về được nữa. Em đã nhờ chú em đưa tôi về nhà chăm sóc và tôi đã ở lại nhà em đêm ấy. Đêm hôm ấy có lẽ là một trong những đêm hạnh phúc nhất của lòng tôi: tôi thấy em và tôi gần gũi nhau quá, khoảng cách dường như được thu gần lại. Chú và thiếm của em đã chăm sóc tôi hết lòng với cái chân chất và nhiệt thành của những người dân quê vốn mộc mạc và tốt bụng. Tấm lòng và sự hiếu khách của họ đã làm tôi thấy cảm động biết bao!

Đứng trong sân nhà em, ẩn mình sau thân một cây dừa, tôi thấy chú thiếm em đang ngồi nói chuyện với nhau ở chiếc bàn đặt ngay chính giữa ngôi nhà. Giọng chú em sang sảng:
- Bà à, con Hoa nó về nhà rồi có nói chừng nào qua đi học lại không bà?
Có ai đó dường như vừa đấm vào ngực tôi rất mạnh. Thế là, em không còn ở đây để chờ đợi ngày tôi về. Thế là, tôi không gặp được em rồi sao, em ơi!
Giọng thiếm em trả lời, cắt ngang giòng suy nghĩ của tôi:
- Thiệt ra, nó chưa muốn về nhà ông à. Tại nhà nó nhắn nó về gấp có chuyện gì đó. Nó có nói chắc tới nhập học nó mới qua trở lại được.
Tôi loạng choạng rời khỏi gốc cây, nơi tôi đang đứng, trong một cảm giác trống vắng vô bờ. Lòng thoáng chút lo sợ bị bắt gặp trong tình thế hơi có vẻ giống như… một tên trộm này. Thực ra, tôi chỉ định ghé thăm em trong chốc lát thôi, như lời tôi đã hứa với em ngày tiễn biệt, chứ có trộm cắp gì đâu. Ờ! Mà có lẽ có. Tôi đang định trộm … một trái tim… trinh nguyên. Thoáng chút mặc cảm mơ hồ , tôi lầm lũi đi nhanh dọc theo bờ sông để quay về bến xe lam, nằm ở phía trước, cách xa một khoảng đường. Trăng trên trời đã lên tận đỉnh đầu, tỏa xuống một thứ ánh sáng buồn hắt hiu nhuốm u hoài cả một dòng sông rộng…

**********

Ngồi lặng im trong khoảng không gian bé nhỏ, vắng tanh và tối nhạt nhòa của chuyến xe lam cuối cùng trở về lại thành phố, tôi có cảm giác như mình vừa bỏ lại sau lưng một quá khứ … đã xa. Thôi nhé em! Tôi đã tìm về thăm em như lời tôi đã hứa với em rồi đó. Sao em không có ở đó cho ngày tôi về, lòng tôi quá cô lẻ và bơ vơ. Tôi biết, thật ra, cũng chẳng trách em được. Em có muốn thế đâu. Mà xét cho kỹ, như thế này có lẽ lại… hay hơn. Gặp mà chi cho lòng càng vương vấn khó mà rời xa được. Tôi có lẽ không nên làm bận lòng em thêm nữa. Như thế cũng đã đủ rồi! Tôi nên trả em về với vùng trời hoa bướm của riêng em.

Trong tiếng gió rít lê thê bên ngoài khi chiếc xe cố lao đi với một vận tốc nhanh hơn, tôi nghe loáng thoáng tiếng tôi độc thoại với chính mình trong bóng đêm:
“Thôi nhé, vĩnh biệt em, vĩnh biệt tình yêu đầu đời bé nhỏ và thánh thiện của tôi!”

Kể từ ngày ấy, nhiều năm nhiều tháng đã đi qua trong cuộc đời tôi. Có những ngày tháng thăng hoa và dĩ nhiên cũng không thể không có những năm tháng suy trầm. Những xúc cảm mới trong cuộc sống, đôi khi không kém phần mãnh liệt và thiết tha, cũng đã đến với tôi. Nhưng cũng như vạn vật trong trời đất vốn không thể thoát khỏi qui luật tử sinh, chúng đến rồi đi theo những chu kỳ tuần hoàn không mệt mỏi. Chỉ riêng mình em thôi. Chỉ riêng những xúc cảm nồng nàn về em vẫn ở lại. Tôi tự nghĩ có lẽ sự dừng lại ở lằn ranh giới mỏng manh ngày ấy đã đặt nên bệ phóng vinh thăng cho những xúc cảm tinh khôi. Cho tôi không phải ray rứt khi hoài niệm về miền quá khứ có em. Cho hình ảnh em dường như trẻ mãi không già. Trong tôi, em muôn đời xinh tươi và hồn nhiên tuổi mười sáu.

Cũng đã có đôi lần trong những thoáng phút giây bất chợt, tôi bâng khuâng tự hỏi lòng mình rằng những xúc cảm tinh khôi đầu đời ấy có thực sự là những xúc cảm của tình yêu hay chẳng qua chỉ là thoáng bồng bột của những người trẻ tuổi. Một câu hỏi không dễ trả lời. Vì tôi chẳng bao giờ có thể giải mã được mật mã lòng mình. Vì em có lẽ đã quên. Và vì xúc cảm của con người không phải bao giờ cũng có thể định nghĩa, đặt tên một cách dễ dàng. Tuy nhiên, dẫu câu trả lời có là như thế nào đi nữa, có một điều tôi biết rất chắc chắn là trong những năm tháng vừa qua, chưa một lần nào tôi quên em, chưa một lần nào hình ảnh ngây thơ và thánh thiện của em nhoà nhạt trong tôi.
Nếu có kiếp sau, xin em hãy đến với đời tôi một lần nữa, cho dù là cũng ngắn ngủi và mơ hồ khói sương như thế.
(sưu tầm)

Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

Những điều chị em muốn 'một nửa' thấu hiểu

1. Đôi khi cần dùng tới những lời nói dối vô hại (trong chừng mực)

Bất kỳ mối quan hệ nào cũng cần phải dựa trên nền tảng thật thà và trung thực. Tuy nhiên, với những câu hỏi như “Cô ấy có đẹp hơn em không?”, “Lúc ngủ em có ngáy không?”, “Em mặc đẹp hơn cô ấy đúng không?”… thì sự thật thà và trung thực có lẽ lại phản tác dụng. Nếu được hỏi những câu đó, các đấng mày râu đừng nên chần chừ, đừng nên nghĩ ngợi, và tuyệt đối đừng nói những câu đại loại như “Ờ ờ, không hẳn là đẹp hơn, mà là... khác biệt”. Nếu bạn trả lời theo kiểu thế, chắc chắn bạn đang tự đưa mình vào một cuộc chiến không lối thoát.

Ảnh: oprah.com.

2. Dù đã yêu cầu được ở một mình song chị em vẫn muốn nghe điện thoại

Đối với chị em thì lời nói không phải luôn luôn thể hiện suy nghĩ và ước muốn của họ. Nếu giữa bạn và bạn gái đã xảy ra một trận cãi vã kịch liệt, và rồi cô ấy nói rằng cô ấy muốn được ở một mình thì rõ ràng là bạn không nên lẽo đẽo “bám đuôi” và chầu trực ở trước cửa nhà cô ấy. Tuy nhiên, tối hôm đó, chắc chắn bạn nên nhắn tin hỏi han xem cô ấy thế nào, có ổn không... Chị em muốn biết rằng các anh vẫn quan tâm và lo lắng cho họ dù giữa hai người có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

3. Ghen tuông một chút

Một cô gái đã nói đùa với bạn trai rằng, có một người đàn ông đã suýt nhìn thấy cô ấy khỏa thân. Và người bạn trai nghe thấy thế chỉ nhún vai nói rằng: “Anh chắc chắn rằng anh ta đã từng nhìn thấy một người phụ nữ khỏa thân trước em rồi. Và anh chẳng lấy làm phiền về điều đó”. “Nhưng tôi muốn anh thấy phiền lòng về điều đó”, cô gái đã hét lên với chàng trai. Và sau đó thì mới té ra là chàng trai kia đã phải cố gắng kiềm chế sự ghen tuông của mình mà nói thế bởi vì anh ta không muốn tỏ ra là người thích kiểm soát bạn gái mình. Quả là thành ý hết sức tốt đẹp. Và rõ ràng là chị em không hề thích một người đàn ông luôn có tư tưởng sở hữu và bao bọc bạn gái mình một cách bệnh hoạn. Tuy nhiên, các chàng hãy nhớ rằng, ghen tuông một chút cũng hoàn toàn lành mạnh và sẽ thêm gia vị cho tình yêu đấy.

4. Không cần phải gọi điện mỗi ngày

Trong giai đoạn sơ khai của tình yêu, đặc biệt là trong mấy tháng đầu, một chút bí ẩn giữa đôi bên là điều hoàn toàn tuyệt vời và thú vị. Chị em không cần các chàng phải gọi điện hỏi thăm và kiểm tra liên tục. Và chắc chắn các nàng cũng chẳng phàn nàn gì nếu các chàng đi chơi bời đàn đúm với bạn bè. Chỉ cần các chàng không quên béng mất hoặc hủy bỏ kế hoạch đã lên vì những việc đó là được. Bất kỳ mối quan hệ lành mạnh nào cũng cần có sự độc lập và tự do riêng của mỗi phía.

5. Dạo đầu không bao giờ trở nên lỗi mốt

Gần đây Hollywood thật đáng trách. Tất cả các cảnh quay về “chuyện ấy” của họ đều bắt đầu ngay bằng hình ảnh một chàng trai cởi áo xống và lao vào cô gái mà chẳng cần phải “dạo đầu” gì hết. Trông họ thật chẳng hấp dẫn và gợi cảm chút nào. Thậm chí là trông có vẻ ngớ ngẩn nữa. Và điều này thực sự rất nguy hiểm và dễ gây hiểu nhầm đối với các khán giả nam. Hy vọng các anh hãy đủ khôn ngoan mà hiểu rằng có những thứ không thể vội vã; và sex là một trong những thứ đó.

6. Quan tâm tới những điều nhỏ nhặt

Bởi vì những điều nhỏ nhặt đôi khi lại là tất cả. Từ loại chocolate cô ấy yêu thích, kiểu cà phê cô ấy hay uống.... Hãy cố gắng thật chu đáo.

7. Mỗi tháng một tuần chị em… dở chứng

Đó là những ngày mà chị em có thể dễ dàng khóc ầm lên trước một tin tức nào đó hoặc hét ầm lên với chiếc lò nướng. Nếu tự nhiên đã tạo ra thế thì chị em phải tuân theo thế. Vì vậy, hãy để chị em được một chút tự do. Có lẽ các anh đang nghĩ rằng: “Gớm! Làm gì mà tệ đến thế!”. Tuy nhiên, hãy thử nghĩ các anh sẽ cảm thấy thế nào nếu chúng tôi chứng kiến cảnh các anh đi đá bóng và bị đối thủ đá vào chỗ hiểm, và sau đó chúng tôi cứ đứng trợn tròn mắt nhìn các anh đang co rúm dưới sàn trong đau đớn?

8. Chị em không quá quan tâm đến ngoại hình của “nửa kia”

Phụ nữ không thích "một nửa" của mình suốt ngày lo lắng đến việc giảm cân, ăn kiêng, và ngày nào cũng tập luyện hùng hục tại phòng tập. Họ thích những đấng mày râu với thân hình tự nhiên và ham muốn tự nhiên.

9. Điều chị em thực sự nghĩ

Điều này có vẻ hơi quá đáng một chút, nhưng cho đến khi thần giao cách cảm trở thành một kỹ năng mà chúng ta có thể đưa vào lý lịch cá nhân của mình cùng với nào là “thành thạo Poweper Point”, nào là “có khả năng quản lý vi mô”… thì các nàng chỉ cần các chàng biết lắng nghe hơn một chút và lưu ý đến những điều nhỏ nhặt hơn một chút.
Nguồn: vnexpress

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2013

Yêu 2 tháng, người yêu sấn sổ sờ ngực

Sau 2 tháng yêu, anh đã sấn sổ sờ ngực em. Tuy mới chỉ sờ bên ngoài nhưng em vô cùng bực mình.
Em có phải là đứa con gái hư hỏng không khi để bạn trai sờ soạng liên tục như thế. Em không dám nói chuyện đó với ai, em sợ họ lại đánh giá mình (Ảnh minh họa).

Hỏi:

Chị Tâm An thân mến,

Hiện tại em đang rất rối bời, lo lắng cho tương lai, cho chuyện tình cảm của mình. Em không biết phải làm thế nào với chuyện tình yêu hiện tại nữa.

Chúng em là bạn cùng quê, anh hơn em 2 tuổi. Với em, anh là người yêu đầu tiên. Còn với anh, em là mối tình thứ 2. Sau một thời gian tìm hiểu, em nhận lời yêu anh.

Thế nhưng, sau 2 tháng yêu, anh đã sấn sổ sờ ngực em. Tuy mới chỉ sờ bên ngoài nhưng em vô cùng bực mình. Lần đó, khi không giữ được bình tĩnh, em đã tát anh, không nói chuyện với anh 1 thời gian. Em còn cảnh cáo anh rằng nếu anh làm vậy nữa thì hãy tìm người con gái khác, em không chấp nhận được những việc này.

Sau đó, anh tỏ ra ăn năn, hối hận, chúng em lại quay lại yêu nhau. Quả nhiên trong thời gian đó, anh cũng thôi những hành động thiếu tế nhị như thế.

Nhưng cũng chỉ được vài lần, anh lại chứng nào tật nấy. Em giận, anh lại giải thích rằng do quá yêu em, anh không sao có thể kiềm chế được mình.

Em nói với anh rằng vì cả hai vẫn là sinh viên nên anh cần phải biết điểm dừng. Em nói nhiều thì anh bảo em vô cảm, không yêu anh nhiều như anh yêu em.

Mỗi lần anh nói vậy em thấy buồn lòng. Em luôn im lặng không nói gì lúc đó và chờ mấy ngày sau khi mình và anh cùng bình tĩnh, em mới nói với anh về điều này. Anh lại hứa hẹn sẽ không tái diễn hành động đó.

Nhưng mới đây thôi khi em vừa hôn tạm biệt anh xong thì anh ngay lập tức cho trộm tay vào người em để sờ ngực. Không những thế, anh thường xuyên nói với em về những vấn đề nhạy cảm. Em cự tuyệt không muốn nghe thì anh tỏ vẻ rất buồn.

Em đang thật sự không biết phải làm sao nữa chị Tâm An ạ! Em còn là sinh viên, 2 năm nữa mới ra trường, cả anh cũng vậy. Em lo sợ nếu tiếp tục tình trạng này, anh và em sẽ tiến xa và hậu quả khó mà kiểm soát được.

Chị Tâm An ơi, em có hư không khi để bạn trai sờ soạng liên tục như thế? Em không dám nói chuyện đó với ai, em sợ họ lại đánh giá mình.

Em cảm ơn chị!

(Misu, TP.HCM)

Chị Tâm An trả lời:


Em gái thân mến,


Là sinh viên năm thứ 2, hẳn em còn rất trẻ, trong sáng, thánh thiện, hết mình trong tình yêu. Tuy nhiên, chị mừng là em đã biết suy nghĩ thấu đáo, cẩn trọng, biết điểm dừng, giới hạn của mình.

Tâm tư trên của em cũng giống như nhiều bạn gái trẻ khi mới bước chân vào ngưỡng cửa tình yêu. Anh ấy là mối tình đầu của em, em luôn trân trọng mối tình này và mong muốn nó có cái kết hậu.

Trước hết, em không nên trách móc quá nhiều mà cũng nên thông cảm một chút với anh ấy. Bởi khi yêu, thật khó nói trước được điều gì. Người ta thường muốn gặp nhau mỗi ngày, gần gũi, âm yếm nhau.

Tuy nhiên, hai em mới yêu nhau được 2 tháng. Đó là khoảng thời gian chưa dài để có thể hiểu rõ về nhau. Thêm vào đó, chị thấy dường như em chưa thực sự cảm thấy sẵn sàng và chưa có đầy đủ kiến thức về tình dục và sức khỏe sinh sản để đón nhận những cử chỉ nhạy cảm của bạn trai. Bởi vậy, em chưa nên đi sâu hơn vào những giai đoạn tiếp theo.

Em nên tìm hiểu và trang bị cho mình những kiến thức về tình dục, biện pháp tránh thai… để chuẩn bị cho đời sống hôn nhân trong tương lai. Bởi vì có hiểu biết, em sẽ tránh được tốt nhất những hậu quả không mong muốn xảy đến bản thân mình.

Nếu anh ấy vẫn tiếp tục những hành động khiếm nhã, khiến em khó chịu, em hãy nói chuyện thẳng thắn, nghiêm túc với anh ấy. Em có thể nói để anh ấy hiểu cảm giác của em khi “đón nhận” những cái đụng chạm không mong muốn, sự lo ngại của em về chuyện tình cảm này.

Em hãy để anh ấy hiểu rằng, tình yêu cần phải có quá trình tìm hiểu, tôn trọng nhau, mọi sự “đi tắt đón đầu” với sự kém hiểu biết sẽ khiến tình yêu nhanh chóng đi vào ngõ cụt.

Thêm vào đó, nếu em muốn hạn chế tối đa những hành động thiếu tế nhị của người yêu, em hãy chủ động tránh đi đến những nơi vắng vẻ, đi chơi khuya cùng anh ấy.

Việc em chấp nhận đến những nơi này, đồng nghĩa với việc em "hưởng ứng" các hành động của anh ấy. Không những thế, chính không gian "mờ ảo" nơi đó sẽ khiến cho con người ta trở nên yếu đuối và nảy sinh những hành động khó lòng kiềm chế được như chuyện sờ ngực chẳng hạn.

Em không nên dằn vặt mình, bởi việc này không thể đánh giá em hư hỏng hay dễ dãi. Chị tin, nếu anh ấy yêu em chân thành, tôn trọng em, biết nghĩ tới tương lai của hai em, anh sẽ hiểu mình cần phải làm gì.

An tâm lên Misu nhé!

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

20 lý do không nên lấy chồng

Khi ta không chồng, ta khỏi hộc tốc chạy về nhà nấu cơm buổi trưa và buổi tối, khỏi phải nghe những tiếng rên rỉ: “lại thịt kho à? Cô không biết gì hơn thịt kho sao?” hoặc những tiếng gầm gừ: “thôi, cô nấu thì cô tự ăn đi, để tôi ra ngoài ăn cho nhiễm độc

1- Khi ta không chồng, ta sẽ thoát khỏi mẹ chồng, nỗi ám ảnh của mọi cô gái trước giờ kết hôn.

2- Khi ta không chồng, ta sẽ chẳng phải hỏi ai: “Sao giờ này mới về?” Ta cũng không phải gào lên với ai: “Anh đi với con nào?”. Ta cũng không phải đay nghiến ai: “còn vác xác về được à, sao không ở ngoài đó luôn đi”.

3- Khi ta không chồng, ta khỏi phải hét lên: “Sao phòng tắm lại lênh láng nước thế này? Sao trên bàn lại đầy tàn thuốc lá thế này? Trời ơi, tôi có phải là con ở đâu!”.

4- Khi ta không chồng, ta khỏi hộc tốc chạy về nhà nấu cơm buổi trưa và buổi tối, khỏi phải nghe những tiếng rên rỉ: “lại thịt kho à? Cô không biết gì hơn thịt kho sao?” hoặc những tiếng gầm gừ: “thôi, cô nấu thì cô tự ăn đi, để tôi ra ngoài ăn cho nhiễm độc”.

 Khi không chồng, ta có thể mặc áo hai dây, mặc váy ngắn- Ảnh minh họa 

5- Khi ta không chồng, ta thoát khỏi cảnh bất thình lình gặp một cái áo may ô trên ghế, một chiếc giầy đầy mốc trong gầm tủ và một bộ đồ chưa giặt nhét dưới gối. Ta cũng không phải bị cảnh đi làm về, mệt điên người lại thấy một đống bát đĩa chưa rửa đang chờ.

6- Khi ta không chồng, ta khỏi phải thức dậy giữa đêm vì tiếng ngáy khò khò. Khỏi phải nhăn mặt và nhăn mũi khi ngửi mùi thuốc lá, và chẳng cần làm ra vẻ thản nhiên khi ngửi mùi bia chua.

7- Khi không chồng, ta có thể mặc áo hai dây, mặc váy ngắn ra đường để khoe cặp chân dài bất tận, mà không sợ bị một lão vừa béo, vừa lôi thôi vừa ngái ngủ nhìn gườm gườm rồi hỏi: “Mặc thế để đi đâu?” hoặc “tưởng mình còn trẻ lắm đấy à?”.

8- Khi ta độc thân, ta tha hồ chê chồng con Tuyết già, chồng con Hồng béo, chồng con Đào gầy. Chúng nó chả có cách gì chê ta.

9- Khi ta tự do, ta ngủ tới mười một giờ trưa, ta tha hồ xem phim bộ. Những cảnh lâm ly ta tha hồ khoe mà không sợ kẻ nào bảo rằng ta sến.

10- Khi ta tự do, ta có thể mời một chàng đẹp trai, một chàng tài năng hoặc một chàng ga lăng về nhà chơi. Cũng chả ai cấm ta mời cả ba chàng.

                                        
Khi ta tự do, ta ngủ tới mười một giờ trưa, ta tha hồ xem phim bộ- Ảnh minh họa

11- Khi ta chưa có gia đình, ta không cần phải đi siêu thị và ghé qua quầy “Dụng cụ gia đình”, nơi phần lớn chỉ bán các dụng cụ khổ sai.

12- Khi ta chưa kết hôn, ta có thể ngồi trong tiệm cà phê, đọc báo và châm một điếu thuốc lá thơm, ngón tay út cong lên đầy kiêu hãnh.

13- Khi ta chưa có giấy hôn thú, ta có thể hét vào mặt một tên nào đó: “cút ngay ra khỏi nhà em”.

14- Khi ta chưa thành gia thất, ta đi đám cưới chỉ cần bỏ phong bì một suất tiền.

15- Khi ta sống một mình, ta có thể tắm bao lâu cũng được, vừa tắm vừa hát cũng được, và không bị đứa khác giành tắm trước, vừa khạc vừa nói vọng ra: “dao cạo râu của tôi cô quẳng đi đâu rồi?”.

                               
Khi ta độc thân, ta tha hồ chê chồng con Tuyết già, chồng con Hồng béo, chồng con Đà gầy Ảnh minh họa

16- Khi ta chẳng có chồng, ta khỏi phải mua một chiếc quần đùi rộng may sẵn và băn khoăn tự hỏi: chả hiểu cỡ này đã vừa chưa?

17- Khi ta chưa chồng, ta khỏi gọi ai là “ông xã”, một danh từ chả có chút gì lãng mạn và hấp dẫn.

18- Khi ta thoải mái tự do, ta không phải mua báo bóng đá, khỏi phải nhìn cái cảnh đàn ông mặc quần đùi chạy quanh tivi.

19- Khi ta chưa chồng, ta có thể đi nhà hàng và gọi một chai bia.

20- Cuối cùng, khi ta chưa chồng, ta lấy chồng lúc nào cũng được!
Nguồn: tinmoi

“Cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ...”

Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng chửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?
Thật sự tôi không muốn dính líu gì tới con người này nữa nhưng nhìn bộ dạng thiểu não của anh tôi không đành lòng. (Ảnh minh họa).
Thật sự tôi không muốn dính líu gì tới con người này nữa nhưng nhìn bộ dạng thiểu não của anh tôi không đành lòng. (Ảnh minh họa).
“Ê, cái con kia, tao nói cho mày biết, cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong thì câm họng lại, đừng có bép xép mà bị đòn nghe chưa!”. Đây là câu anh nói với tôi hôm tôi hỏi anh về việc có người nói thấy anh vô khách sạn với một cô gái trẻ nhiều lần.

Chuyện xảy ra đã 3 năm nhưng tôi nhớ như in nét mặt anh hôm ấy. Nó đằng đằng sát khí khiến tôi không dám nói thêm lời nào. Bởi tôi biết, nếu nói thêm, chắc chắn sẽ bị ăn đòn. Cha tôi đã nhiều lần căn dặn: “Nhịn nó đi con. Cái thứ không biết điều, có nói nó cũng không nghe mà chỉ khổ thân thôi”.

Lần đầu nghe cha nói vậy, tôi chỉ biết khóc. Hoàn cảnh của tôi hôm nay chính là do tôi đã nghe lời cha mẹ, đặt đâu ngồi đấy. Nếu như 10 năm trước, tôi không lấy Phú theo sự sắp đặt của gia đình thì đời tôi đâu có ngày u ám như hôm nay. Lỗi là do tôi “chỉ biết đẻ con gái” như lý lẽ mà chồng tôi viện dẫn cho những lần ngoại tình của anh.

10 năm, tôi đã sinh cho anh 4 đứa con gái. Phú nói cũng đúng. Suốt thời gian ấy tôi chỉ ăn rồi bầu, rồi đẻ, rồi nuôi con nhỏ… Đến lần thứ năm thì tôi bị hư thai. Giờ thì ngay cả chuyện “nằm ngửa” tôi cũng không làm được với người chồng như Phú. Và tôi cũng không biết làm gì với đàn con nheo nhóc, đứa lớn nhất mới 9 tuổi, đứa nhỏ nhất lên 3…

Nhưng đó là chuyện 3 năm về trước…

Chị tôi nhìn thấy cảnh tôi bị chồng ăn hiếp thì không chịu nổi. Chị bảo: “Để chị kiếm chuyện gì cho mà làm, chớ nghe lời nó ở nhà riết ngu người”. Đúng là tôi ở nhà riết rồi đâm mụ mẫm. Nhưng Phú đã tạo cho tôi thói quen dựa dẫm vào anh. Từ khi lấy chồng, tôi trở thành một cây tầm gởi với suy nghĩ “xuất giá tòng phu” như lời mẹ dặn ngày lên xe hoa về nhà chồng.

Khi tôi nói với Phú chuyện mình sẽ ra ngoài kiếm chuyện làm, anh đùng đùng nổi giận: “Tôi không khiến cô ra ngoài. Kiếm tiền hay kiếm trai?”. Phú nói rằng, với tài sản mà ba má anh để lại trước khi ra nước ngoài định cư, anh có thể ngồi không ăn cả đời; huống hồ gì anh còn có mấy cái cửa hàng điện máy… “Nhưng em không muốn là kẻ ăn bám”- tôi mếu máo. “Tôi nói không là không! Nếu cãi lời tôi thì coi như cô đi luôn”. Tôi biết Phú nói là làm. Nếu tôi dám làm trái ý thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Khi tôi nói điều này với chị tôi, chị im lặng rất lâu rồi nhẹ nhàng bảo: “Chuyện này tùy em suy nghĩ nhưng chị thấy, nếu em tiếp tục sống như từ trước tới nay thì em sẽ chẳng bao giờ biết hạnh phúc là gì. Em đừng lo ba mẹ buồn. 10 năm qua, coi như em đã trả hiếu cho ba mẹ. Phần sau này, em phải sống cho bản thân mình”.

Tôi suy nghĩ rất nhiều về lời chị nói. Đúng là 10 năm qua, tôi sống chẳng ra một con người. Anh bỏ tiền ra sắm tôi về để trông nom nhà cửa, đẻ con, làm nghĩa vụ với gia đình anh… Và một điều tôi thấy rất rõ, anh coi tôi là công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Bất cứ lúc nào anh muốn, tôi đều có thể bị đè ngửa ra để anh thỏa mãn nhu cầu…

Vậy là tôi quyết định ra đi. Anh vẫn tưởng tôi nói đùa nên ném ra trước mặt tôi tờ đơn ly hôn: “Ký vô rồi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Nhưng nhớ đọc kỹ nghen. Cô sẽ ra đi tay trắng đó”. Câu nói của anh khiến tôi ngần ngại. Tôi hỏi anh: “Còn mấy đứa nhỏ thì sao?”. Anh cười nhạt: “Mấy con vịt trời ấy hả? Cô cứ mang theo hết”. Tôi bảo anh ghi điều đó vào đơn. Anh cười thành tiếng rồi nắn nót viết vào“Các con còn nhỏ nên chúng tôi thỏa thuận chúng sẽ sống với mẹ”. Viết xong anh vứt trước mặt tôi rồi bỏ đi.

Có lẽ anh nghĩ tôi không bao giờ dám nộp đơn ra tòa. Nhưng lần này, anh đã sai. Sau khi nộp đơn, tôi dọn ra ngoài. Phải thú thật là 10 năm sống với anh, tôi ngu nhiều chuyện nhưng cũng có chuyện tôi không lú lẩn, u mê như vậy. Đó là tiền bạc cha mẹ chồng cho, tôi cất riêng và để dành. Chị tôi tìm cho tôi một chỗ bán bánh mì và xôi sáng. Công việc rất cực nhưng tôi thấy vui vô cùng.

3 tháng sau tòa xử ly hôn thì tôi đã có một công việc ổn định. Cả 4 đứa con đều được ở với mẹ. Ở tòa án về, tôi thấy lòng nhẹ tênh. Một cảm giác thật khó tả mà phải mất nhiều tháng tôi mới có thể làm quen…

Cứ tưởng như thế là tôi đã có thể nhẹ nhàng với phần đời còn lại của mình. Thế nhưng mọi thứ lại đảo lộn khi ba mẹ chồng tôi về. Ông bà khóc lóc, năn nỉ tôi bỏ qua cho Phú mà quay về. Khi thấy tôi kiên quyết không đồng ý, ba chồng tôi đã ngã bệnh. Ông nằm liệt giường từ đó đến nay.

Lúc đầu Phú cũng nói cứng: “Tôi đã nói trước rồi, một khi cô bước chân ra khỏi nhà thì kể như đi luôn. Ba mẹ già lẩm cẩm rồi, đừng có nghe họ”. Tôi bảo anh: “Tôi cũng không có ý định trở lại với anh nhưng tôi thương ba mẹ và thấy khó xử. Tôi nghĩ, tốt nhất là anh nên coi cô nào anh thương yêu nhất trong số bồ bịch của anh thì rước về nhà cho ba mẹ yên lòng”.

Được chừng hơn 1 tháng thì Phú đột ngột tìm tới. Anh ta bảo là thăm con nhưng cứ ngồi mãi chẳng chịu về. Thấy đã khuya, tôi bảo: “Anh về đi, tôi còn đóng cửa nghỉ ngơi”. Anh chần chừ mãi mới nói: “Nhà đâu mà về? Ngân hàng phát mãi để trả nợ rồi...”.

Thì ra, mỗi khi cặp bồ với một cô, anh lại sắm xe, sắm nhà cho họ; công việc làm ăn thì bỏ bê cho nhân viên. Kết quả là mấy cái cửa hàng điện tử lỗ lã, hàng tồn kho nhiều phải bán đổ bán tháo, căn nhà của ba mẹ chồng tôi để lại phải mang đi thế chấp ngân hàng để trả nợ cho các chủ hàng. Và giờ đây, khi đã quá hạn trả nợ, ngân hàng phát mãi căn nhà. Đó mới chính là nguyên nhân khiến ba chồng tôi bị tai biến...

Tôi không ngờ chỉ mới 3 năm mà mọi sự đã đổi thay đến không ngờ như vậy. “Bây giờ anh tính sao?”- tôi hỏi Phú. Anh trả lời nhát gừng: “Anh cũng không biết... Em có thể cho anh ở đây vài hôm không?”.

Ở vài hôm thì được nhưng sau đó thì sao? Thật sự tôi không muốn dính líu gì tới con người này nữa nhưng nhìn bộ dạng thiểu não của anh tôi không đành lòng. Nhất là khi biết anh đang bị bệnh rất nặng...

Tối đó, khi nhìn anh nằm co ro ở phòng khách, tôi thấy anh thật đáng thương. Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng chửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?

Tôi không biết phải làm gì. Đuổi anh đi thì không nỡ mà giữ anh lại thì cũng không xong... Thế nhưng khi nhớ tới câu anh đã nói ngày trước “cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong...” tôi lại tức nghẹn và muốn tống cổ anh ngay..
Theo: Nld.com.vn
 
BACK TO TOP