Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Những khoảnh khắc ngày chia tay tuổi học trò !

Cuốn sổ lưu niệm chuyền tay nhau ghi dòng lưu bút, những cái ôm thật chặt động viên nhau, giấu những giọt nước mắt vỡ òa lăn dài trên gương mặt cô cậu học trò… Những hình ảnh đó khép lại tuổi học trò thật hồn nhiên và đầy cảm xúc.

Tháng 5, hoa phượng đỏ rực sân trường báo hiệu một mùa hè đã đến. Tạm chia tay thầy cô, bạn bè, xa mái trường dấu yêu nhưng với các cô cậu học trò lớp 12, thì thật nhiều cảm xúc thật khó tả. Phía trước các em là kỳ thi tốt nghiệp phải vượt qua, để rồi mỗi người một nơi.




"Phượng nở rồi giờ chia tay đã đến..." (Ảnh: Doãn Công)


Tạm biệt nhé mái trường dấu yêu, phải xa thầy cô, bạn bè - những người luôn bên ta những năm tháng tuổi học trò. Trong giấy phút chia tay bịn rịn, cuốn sổ lưu niệm chuyền tay nhau ghi lại dòng lưu bút với bao kỷ niệm vấn vương. Những cái ôm thật chặt, cái bắt tay và cả những giọt nước mắt nghẹn ngào tuôn rơi. Tháng 5 ơi! Xa rồi tuổi học trò với bao kỷ niệm khó quên...


Học trò Trường Quốc Học Quy Nhơn (TP Quy Nhơn, Bình Định) nức nở ngày chia tay thầy cô, bạn bè. (Ảnh: Doãn Công)
Phút suy tư trong buổi lễ bế giảng. (Ảnh: Xuân Sinh)
Học sinh Trường THPT Phan Đình Phùng (TP Hà Tĩnh) dự lễ bế giảng. (Ảnh: Xuân Sinh)


Những dòng lưu bút để nhớ về thuở học trò. (Ảnh: Doãn Công)




Các bạn trai cũng rưng rưng nước mắt. (Ảnh: Doãn Công)




Những cái ôm thật chặt và những giọt nước mắt rơi trên má nữ sinh. (Ảnh: Doãn Công)



Học trò Trường THPT Phan Đình Phùng (TP Hà Tĩnh) bịn rịn bên cô giáo trong phút chia tay tuổi học trò. (Ảnh: Xuân Sinh)

Sau những giây phút buồn, các bạn nhí nhảnh chụp hình kỷ niệm. (Ảnh: Doãn Công)

Văn nghệ chia tay tuổi học trò. (Ảnh: Xuân Sinh)

Gửi gắm ước mơ lên những quả bóng bay. (Ảnh: Xuân Sinh)



Cô và trò Trường Quốc Học Quy Nhơn (TP Quy Nhơn, Bình Định) ghi lại những khoảnh khắc không thể quên. (Ảnh: Doãn Công)




Học sinh Trường THPT Phan Đình Phùng (TP Hà Tĩnh) chụp ảnh lưu niệm cùng thầy cô. (Ảnh: Xuân Sinh)

Thứ Tư, 15 tháng 5, 2013

Hoàng hôn nhớ bạn

Mình nhớ ngày đầu tiên đến trường, cậu đã không ưa mình. Cậu nhìn mình bằng một ánh mắt đầy dữ tợn, đầy khiêu khích, thách thức. Mình để ý thấy với mấy bạn khác cậu cười nói thân mật, niềm nở nhưng với mình cậu im lặng không nói một lời ngay cả khi mình đã ngỏ lời trước. Mình cũng không hiểu tại sao cậu lại ghét mình như thế.

Sau này, mình mới hiểu chính mái tóc của mình đã làm cho cậu luôn cảm thấy khó chịu với mình. Cậu không thích những cô gái có mái tóc dài mượt, với những cô gái như thế cậu luôn xem họ như cái gai trong mắt. Đã vậy mà cô giáo lại còn xếp mình ngồi cạnh cậu. Nói thật, khi đó mình cũng không ưa gì với thái độ của cậu, những lúc cậu quay sang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn như thế mình muốn lấy hai tay túm lấy mà vò thật mạnh vào mái tóc tổ quạ của cậu để thỏa mãn cơn bực tức. Lâu dần, mình cũng lần quen với thái độ, ánh mắt của cậu. Đôi lúc, cậu không đến lớp, mình thấy trống vắng, mình cảm thấy hình như có một nỗi buồn vô hình man mác đang phủ lấy tâm hồn. Cậu không còn im lặng với mình nữa, cậu bắt đầu nói chuyện với mình. Những lời nói của cậu thật không dễ nghe tý nào. "Ừ", “Biết cái gì mà hỏi”, “Thôi im đi”, “Lắm chuyện quá”, “Chưa bao giờ thấy ai đáng ghét như thế”…Ừ, cậu nói ghét mình đấy nhưng mình biết thật ra cậu đâu có ghét mình, có khi cậu lại yêu thầm mình đấy chứ.


Mình không thích hoàng hôn. Mình cũng không muốn tình bạn của chúng ta luôn gắn với hoàng hôn (Ảnh minh họa)

Cậu đã luôn ở bên cạnh chăm sóc, kể chuyện cho mình nghe trong suốt thời gian mình ốm phải nằm viện. Cậu đã chép bài cho mình. Sau mỗi giờ tan trường, cậu vội vã chạy đến nhà mình giảng giải cho mình những bài học của ngày hôm đó. Nhìn những giọt mồ hôi rơi trên trán cậu, mình cảm động vô cùng. Khi bị ốm, mình mới biết cậu là người bạn tốt, cậu tốt lắm. Khi đọc câu nói của M.Goorki “Người bạn tốt nhất bao giờ cũng là người bạn đến với ta trong những lúc khó khăn, cay đắng nhất cuộc đời” mình liền nghĩ ngay đến cậu.

Càng về sau, tình bạn của chúng mình ngày càng trở nên gắn bó, thân thiết hơn bao giờ hết. Cậu thường hay chở mình đến những cánh đồng đầy hoa dại để ngắm nhìn hoàng hôn. Mình cũng không hỏi vì sao cậu lại có sở thích kì lạ thế. Ánh mắt cậu đăm đắm dõi theo bóng chiều tàn với vẻ mặt đăm chiêu. Nhìn cậu, mình biết cậu đang rất buồn, rất cô đơn, lòng cậu đang nặng trĩu suy tư. Mình cũng không nói gì, mình im lặng ngồi bên cậu, để lắng nghe từng nhịp đập thổn thức của con tim. Có phải, cậu đang mang trong mình một nỗi đau, một sự mất mát quá lớn. Dường như, cậu không muốn chia sẻ cùng ai, ngay cả mình, người bạn thân duy nhất của cậu lúc này.

Cậu mơ ước được bước chân vào cổng trường đại học nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn cậu đành từ bỏ. Cậu cật lực lao động để kiếm tiền nuôi bà và nuôi em trai học. Cậu trở nên lạnh lùng và vô tình với mình như lần đầu tiên gặp. Mình đã cắt tóc ngắn rồi, cậu vẫn nhìn mình như một người xa lạ. Mình buồn lắm. Khi ở bên cạnh cậu, mình luôn cảm thấy vui vẻ, lúc nào trong mình cũng tràn ngập niềm vui. Cậu lạnh lùng, thờ ơ với mình, mình cảm thấy như có một sự mất mát quá lớn trong tâm hồn mà không thể nào hàn gắn được. Mình ước được một lần nữa, lần cuối cùng thôi được cậu chở, đi dạo trên con đường ngày nào, con đường ngập đầy hương hoa cỏ dại và cùng cậu ngắm hoàng hôn. Mình không thích hoàng hôn. Mình cũng không muốn tình bạn của chúng ta luôn gắn với hoàng hôn. Nhưng mình muốn được ở bên cậu.

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

Một lần thôi gọi tớ trước được không?

Chẳng biết là muộn hay sớm, vui hay buồn, nên hay không nên viết những dòng này
.
Có lẽ tình cảm trong tớ cũng chai sạn đi nhiều rồi. Tám năm đâu phải ít, vậy mà tớ lại nhớ đên quay quắt hình dáng ấy ! Ừ, chắc tớ có tình cảm với cậu. Như vậy không được sao? Tớ nhớ cậu phiền đến thế à? Bỏ rơi tớ! Cậu vui không? Thế mà tớ như con ngốc suốt ngày ong ong trong đầu: " Bên ai kia cậu vui không? Có đang buồn không? Có nhớ tớ không? Những status buồn của cậu là dành cho bạn ấy à?"
.
Tớ buồn! Nhưng không hiểu sao nước mắt lại không thể rơi. Cũng có thể với tớ cậu chỉ là một người bạn nhưng sao tớ lại đau? Tớ có lẽ quá mỏng manh và yếu đuối nên mới không kiềm chế được mình. Tớ chẳng tin ai cả cho đến khi cậu đến, nói với tớ những lời mà ngay cả tớ cũng chưa từng nghĩ bản thân mình như thế...
.
Thật tồi tệ là tại sao con gái lại chỉ thích những người đàn ông không tốt. Và với tớ cậu như thế, người đàn ông không tốt, không tốt một chút nào. Đã bao giờ cậu xót xa khi nhìn thấy nước mắt tớ rơi chưa? Tớ không biết! Chỉ là đôi lúc tớ thấy cậu rất gần như ở ngay đây thôi nhưng có lúc lại rất xa?
.
Tại sao? Tại sao chúng mình lại gặp nhau? Tại sao tớ lại quan tâm cậu trong khi không ít người nói tớ lạnh lùng? Tớ thật điên rồ!! Tình cảm mà theo lý trí thì tớ đã hạnh phúc lâu rồi. Tớ quên cậu cũng vậy nhỉ? Cậu tưởng người đó thờ ơ với cậu nhưng mình tớ biết người đó cũng thích cậu, vì tớ là con gái mà... nhưng tớ không nói với cậu thôi. Tớ chẳng muốn dài tay chuyện hai người! Hay tớ ích kỷ hy vọng mình vẫn còn cơ hội?..........
.
Tớ nhớ cậu!!! Một lần thôi gọi tớ trước được không? Không phải đi cafe? Không phải đi dạo phố? Không phải để tụ tập bạn bè? Mà chỉ để nghe giọng tớ!!!

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

Cạn khô nước mắt vì anh

Nó mệt mỏi chán nản với cuộc sống đầy ắp những đau thương, nó đã che đậy nỗi đau của mình một cách khéo léo suốt mấy chục năm qua. Nó không nói, chưa một lần nó nói ra sự sợ hãi mà nó đã trải qua. Và cứ như thế nó lớn lên và tự bảo vệ mình, nó rất sợ đàn ông cho đến khi nó gặp người đàn ông mà nó gọi bằng chồng ấy, nó tin và dành trọn mối tình đầu, mối tình cuối cùng cho chồng. Nhưng cuộc sống không đơn giản như nó nghĩ, chồng nó không thương yêu nó, chồng nó coi cái gia đình như một xóm trọ, khi thấy mỏi chân thì về nghỉ ngơi rồi lại đi. Nó không còn tự tin, không kiêu hãnh như trước nữa, nó mất hoàn toàn lòng tin với đàn ông, nó lao đầu vào công việc, học hành nhằm khoả lấp đi tất cả, nhưng số phận như muốn đùa cợt với nó.

Nó chỉ là một phụ nữ bình thường không phải thầy tu, không ăn chay niệm phật nên mọi cảm xúc của nó cũng như tất cả phụ nữ trên thế gian này. Dù có mạnh mẽ, kiêu hãnh đến đâu nó cũng cần có một bờ vai để dựa vào mỗi khi muốn khóc. Và rồi nó gặp anh, anh đã cho nó mọi cảm giác đó, nên nó đã rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi nó quên luôn cả việc phải xù lông nên để bảo vệ mình như lúc trước. Nhưng nó lại lầm rồi, một lần nữa nó lại thất bại, một thất bại cay đắng khi nó yêu anh chân thành đến thế. Có lẽ chẳng có người phụ nữ nào gặp tình cảnh như nó, người tình lạnh lùng một cách khó hiểu, yêu cũng không phải nhưng chia tay thì không lý do. Vậy mà nó nhớ anh, nó vượt đường hơn 40 km chỉ để đứng nhìn anh từ xa để vơi đi nỗi nhớ rồi lại quay về với công việc, nó thèm khát được nghe giọng nói của anh, nhưng lại không dám gọi điện, sợ anh buồn. Nó vẫn chờ đợi để được nghe giọng nói của anh.

Đến tận bây giờ nó vẫn chưa hiểu tại sao nó lại yêu anh nhiều đến thế? Anh là con người của công việc (anh tạo cho nó một ý nghĩ về anh là vậy), có lẽ trái tim anh không có chỗ dành cho nó. Nó đã năn nỉ, hạ thấp mình, bỏ qua mọi sỹ diện của bản thân nói ra những lời yêu thương dành cho anh, vậy mà anh không hề đả động gì khi biết trái tim vẫn còn tràn đầy yêu thương của nó. Nó tức quá nhắn tin ofline chửi vài câu nặng nề anh cũng không nói không rằng, anh mặc cho nó độc thoại một mình. Trong suốt nửa năm trời, nó nhớ nhung anh đến tan nát cõi lòng, anh cũng kệ cứ dửng dưng, nó chẳng hiểu vì sao đã có lúc anh ôm nó và nói những lời yêu nó được nữa, nó bắt đầu hoài nghi rằng nó chỉ là thú vui qua đường của anh thôi, nhưng sao trên thế gian này có hàng vạn người phụ nữ mà anh lại chọn nó để đùa vui thế? Nó thấy ớn lạnh đến ghê người, nó thật sự sợ hãi khi nghĩ như thế, và nó khóc. Nó khóc vì tủi hờn với sự thất bại quá lớn của nó, nó luôn cho mình đúng khiyêu anh, và dành tình yêu cho anh.


Anh làm nó tổn thương quá nhiều, anh lỡ lừa dối một con tim tan nát vậy sao? (Ảnh minh họa)
Xem thêm »
 
BACK TO TOP