Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Một vòng đồng hồ, rồi sao nữa?

Cả đám phải bám lấy tay nhau để không bị lạc. Một tay Minh nắm tay Phi, một tay kia thì nằm gọn trong tay Bách. Khi Bách nắm lấy tay cô, một cảm giác rất lạ, hơi ngọt ngọt ở đầu lưỡi, tim đập nhanh và mạnh hơn. Có một cảm giác hơi chuyếnh choáng.

***

Từ hôm ông Công ông Táo lên chầu trời, cả hội đã í ới "họ hèn" nhau cho đêm giao thừa. Như một hoạt động thường niên từ ngày cả đám còn học phổ thông với nhau, đêm giao thừa, bất kể thế nào, cả đám đúng 10h tối sẽ chờ nhau ở đài phun nước bên hồ rồi sau đó đi một vòng hồ, kết thúc vòng hồ tại chính điểm xuất phát, xem bắn pháo hoa và chúc nhau năm mới. Năm nay là năm thứ 5.


Đúng hẹn, Thu Minh gửi xe ở phố Nguyễn Hữu Huân rồi đi bộ ra đài phun nước bên hồ. Trước khi đi, bố nheo mắt: "Năm nay Cún con của bố 20 tuổi rồi đấy nhé! Cố gắng lôi về đây một thằng uống rượu cùng bố". Minh cười: "Hai thằng được không bố? Một sợ ít quá!". Cả đám gồm 5 đứa 3 gái, 2 trai chơi thân với nhau từ cấp 2. Hai đứa trong hội đã tình nguyện kết đôi, còn 2 đứa con gái và một thằng con trai thừa ra. Hồi xưa, mọi người cũng tính ghép đôi cho Thu Minh với Phi, cậu con trai còn lại. Nhưng chắc là chơi với nhau thân quá rồi, không thể tiến xa hơn được nữa.
Cái Hạnh Đan cứ kêu oai oái: "Thằng Phi thật kém cỏi, tao mà là thằng Phi thì tao đã cưa đổ cái Minh từ hồi lớp 10 rồi". Những lúc ấy, nhìn Phi thộn hết cả mặt ra mà Minh ái ngại. Minh biết, Phi cũng quý mến mình. Nhưng đúng là do đã quá thân nhau, Minh sợ khi đồng ý tiến tới một điều gì đó với Phi, cô sẽ lại sớm chán Phi mất. Cái Trà thì khăng khăng: "Mày nghĩ vậy là sai, như tao với Hiển híp ấy, cũng thân cùng nhau như mày và Phi thôi, thế sao yêu nhau mãi mà không chán?". Minh chỉ cười mà không đáp. Không lẽ lại nói rằng Trà sống đơn giản hơn Minh? Trà dễ thoả hiệp hơn Minh? Phi hồn nhiên lắm. Bị gán ghép như vậy, Phi bảo với Minh:

- Nếu Minh không chê thì Phi tình nguyện để Minh yêu

Sau, khi biết ý Minh vậy, Phi cũng thôi. Nhưng luôn dành cho Minh những sự quan tâm đặc biệt nhất. Minh biết ơn vì điều đó. Trong cả đám vì thế mà có chuyện gì Minh cũng tìm đến Phi tâm sự.

- Oà!.......

Minh giật mình. Phi đến. Phi đi cùng một cậu con trai trông quen ơi là quen. Minh cũng biết cậu ta. Biết rõ là đằng khác.

Cậu ấy học sau khoá của Minh dù rằng chỉ sinh sau Minh đúng 2 tháng. Được mệnh danh là thiên tài bóng rổ của trường vì có những cú đánh bóng, đi bóng gọi là thần sầu. Niềm hy vọng của trường trong những giải thi đấu bóng rổ. Năm thứ nhất, cậu ấy đã dẫn dắt đội của trường đoạt cúp quốc gia các trường Đại Học, Cao Đẳng và trở thành cầu thủ trẻ xuất sắc nhất. Trong khi đó, Minh lại là đội trưởng đội Cherleader của trường.

- Minh đến lâu chưa?

- Ừ, Minh vừa đến! Còn đây là...

- Đây là Bách, bạn của Minh

- Sao lại là bạn của Minh? Đi cùng Phi cơ mà!

- Là vì cậu ấy đòi đi khi biết rằng sẽ có đội trưởng đội cổ vũ trong nhóm mình.

Minh lườm Phi một cái rồi chìa tay ra:

- Chào Bách!

- Bách lúng túng không giống như trên sân với trái bóng cam trên tay. Minh nắm tay Bách và thì thầm ngay:

- Cứ coi như Minh là trái bóng cam đi, sẽ thấy dễ xử ngay!

Bách bật cười. Sự ngượng nghịu ban đầu biến mất hết hoàn toàn.

Trà, Hiển, Đan lần lượt tới sau đó. Một vòng hồ bắt đầu!

Đêm giao thừa, một vòng hồ rất đông người đi. Cả đám phải bám lấy tay nhau để không bị lạc. Một tay Minh nắm tay Phi, một tay kia thì nằm gọn trong tay Bách. Khi Bách nắm lấy tay cô, một cảm giác rất lạ, hơi ngọt ngọt ở đầu lưỡi, tim đập nhanh và mạnh hơn. Có một cảm giác hơi chuyếnh choáng.


Cô thừa nhận cô đã có cảm tình với Bách ngay từ những ngày xem Bách thi đấu giải của trường, cho đến khi đi vào TP HCM cùng đội tham gia vòng chung kết toàn quốc, tình cảm đó đã đến. Nhưng cô cũng không chắc đó là tình yêu vì thực sự, trước Bách, cô cũng say nắng đến cả chục người như vậy. Có lẽ, cô nghĩ, đó chỉ là sự ngưỡng mộ.

Có thể tớ hơi sến, nhưng thực sự, đội thi đấu thắng lợi là nhờ đội cổ vũ có Minh...

Bách nói, mắt nhìn thẳng vào mắt Minh. Điều đó khiến đến lượt Minh lúng túng. Một đám thanh niên khác đi qua, xô đẩy, dù hết sức nhưng Minh và Bách cũng bị tuột tay. Như vô thức, Minh vội vã rũ tay kia đang nắm tay Phi ra, cô chạy lại bên Bách. Rồi nhận ra mình vô duyên quá, mặt cô đỏ rần lên. Bách mỉm cười, khẽ rung những ngón tay của mình vào tay Minh và khe khẽ đọc:

Năm, mười, mười lăm, hai mươi

Cầm tay ta trốn loài người đi em!

Trốn thì trốn, Minh sợ gì. Minh đã muốn trốn ngay từ khi gặp Bách rồi. Cô khẽ xiết bàn tay Bách lại. Hai người đi chậm

hẳn lại. Bỗng Phi từ đâu xuất hiện, cằn nhằn:

- Đông quá! Hai người đi chậm thế!

Rồi chẳng nói chẳng rằng, Phi nắm lấy tay Minh kéo đi. Minh quay lại nhìn Bách khẽ nhăn mũi. Đan, Hiển, Trà đang đứng chờ phía trước. Bách khẽ thì thầm:

- Minh nghĩ sao nếu Đan và Phi?

Minh nhíu mày. Ừ nhỉ, chơi với nhau cả mấy năm trời sao cô không nhận ra rằng Đan thực sự cũng rất quý mến Phi? Chỉ vì lỡ đã gán ghép Phi với Minh mà Đan chấp nhận vai bà mối. Minh nhớ, cũng đã nhiều lần, trong vài cuộc nói chuyện, Đan cũng luôn nhắc đến Phi như một hình mẫu để chọn bạn trai. Có dạo, một anh chàng đeo đuổi Đan, cả đám hùn vào thì Đan giãy nảy lên và có buột miệng nói: "Giá như hắn bằng một nửa Phi thì tao cũng gật đầu yêu đại thật".

Lần ấy, Minh và cả đám hồn nhiên vẫn nghĩ đó là cách để Đan rũ. Còn Phi, ngoài với Minh, Phi cũng rất hay đi cùng Đan lên thư viện, uống nước, đi chơi... Nhưng dường như cả hai đều bị danh nghĩa nhóm mà không thể tiến xa hơn được nữa. Chuyện của nhóm, Phi và Đan giải quyết. Từ chuyện Hiển và Trà cãi nhau đến chuyện Minh say nắng người này người kia, Phi và Đan đều là người mà cả đám tìm đến. Trong nhóm, Minh như một cô em út còn Phi giống như ông anh cả, Đan là chị hai vậy.


Khó khăn lắm mới kiếm được một cái bàn trống ở Highland ven hồ, cả đám ngồi nghỉ. Minh ngồi cạnh Trà:

- Nếu trong hội mình, có thêm một đôi nữa thì mày nghĩ sao, Trà?

- Hả? Quyết định rồi hả? – Trà rú lên sung sướng- Tao đã bảo mày mà, cứ yêu đi rồi sẽ thấy không dễ chán nhau đâu.

- Không! Ý tao là cái Đan với Phi cơ!

- Mày đùa à? Hai đứa đó chẳng liên quan...

- Thế mà liên quan đấy! Mày chưa thử sao biết!

Hừm, nhưng tao vẫn khoái mày với thằng Phi hơn chứ như cái Đan lù đù thằng Phi lại lanh chanh thì sao mà hợp cho nổi.
Chúng nó bổ khuyết cho nhau mà! Bây giờ mày phải giúp tao, tạm cho tình yêu của mày nghỉ ít phút để lo vụ này. Tao sẽ kéo Bách ra chỗ khác, mày với Hiển, mỗi đứa phụ trách một đứa và alê hấp, đúng giao thừa phải cho chúng nó nói yêu nhau.

- Đồng ý! Nhưng mày với Bách có ngại không?

- Ừ thì tao cũng phải hy sinh như mày thôi...

Minh thấy mình xứng đáng đạt 10 điểm kỹ thuật diễn. Khẽ liếc qua Bách, cô thấy mặt mình nóng rần. Trà thì thầm bàn kế hoạch với Hiển. Chỉ thấy Hiển gục gặc đầu. Phi với Đan vẫn đang nói chuyện U23 Việt Nam bán độ ra điều rất tâm đắc.

Bách khẽ nhoài mũi giày của mình đá nhẹ vào mũi giày của Minh. Hai chiếc giày như dính cả vào nhau.

Đứng lên đi tiếp. Một vòng hồ. Hiển phụ trách Đan, Trà phụ trách Phi. Minh nghiễm nhiên tay trong tay với Bách. Phi không nghi ngờ gì cả, cậu vẫn huyên thuyên nói với Trà về một điều gì đó. Đan và Hiển cũng vậy. Bách thì thầm:

- Mình phải đi vòng đường Tràng Thi, qua Nhà Chung, về Hàng Trống, Bảo Khánh, Hàng Hành rồi mới tới được đài phun nước đấy!

Minh cười tít mắt:

- Ừ, đường ven hồ đông quá!

Và len lén tách đoàn. Đường Tràng Thi cũng đông nhưng trong mắt Minh lúc này chỉ thấy có mình Bách.

- Giao thừa năm trước của anh thế nào?

Minh hỏi. Cô chủ động đổi cách xưng hô. Bách xiết nhẹ tay Minh:

- Trước Giao Thừa này còn có một ngày nào tên là Giao Thừa nữa à? Anh không biết!

Minh chun mũi:

- Siêu sến!

- Thế siêu sến có yêu sến không?

- Ai mà biết! Người ta chỉ là quả bóng da cam thôi mà!

- Nếu thế, anh dẫn bóng đi đâu thì bóng phải đi theo đấy nhé!

- Cũng còn tuỳ! Em vẫn thấy thỉnh thoảng anh đánh hỏng đấy thôi. Không loại trừ anh sẽ ném em cho đồng đội khác...

- Không hâm, không điên, không dở hơi sao lại ném em cho người khác...

Mùa Xuân, cái không khí lành lạnh vừa đủ để những trái tim xích lại gần nhau hơn.


Đám Hạnh Đan, Hiển, Trà, Phi đang đứng chờ ở đài phun nước. Vừa thấy Bách và Minh đến, Hiển và Trà gần như cùng lúc chồm tới:

- Có đứa chơi xấu nhé!

Minh đỏ mặt:

- Đâu có! Bị lạc mà...

Đan chống nạnh:

- Vậy là sao? Ý gì đây?

Phi cũng tới, vòng tay ôm cổ Bách:

- Chỗ hai thằng đàn ông với nhau, cậu nói đi, cậu cướp Minh của tôi, tội gì?

Bách lúng túng:

- Cướp đâu mà cướp... Nhặt được đấy chứ!

Phi bẻ quặt tay Bách ra sau:

- Nhặt được người rơi thì phải trả lại cho người đánh mất chứ!

Vừa lúc, những trái pháo hoa đầu tiên được bắn lên. Phi thả tay Bách ra, chạy lại nắm lấy tay Đan. Bách xoa xoa tay mình rồi cũng vòng tay ôm ngang lưng Minh. Tất cả cùng ngước mắt nhìn lên trời xem những bông pháo hoa nở sáng rực bầu trời. Nhạc từ chiếc loa lớn vang lên " Mùa Xuân, để ta hái đem trao tặng nhau, một tình yêu mãi xanh rờn...."
(truyenngan.com.vn)

Con dâu của bà Đức

- Trèo lên giường ngay, tôi đã cấm bà không được đi ra ngoài này cơ mà. Nhanh lên, này thì kêu này...kêu này...

Bà Đức co rúm người xuống góc cửa, giơ tay đỡ lấy cái chổi của con dâu, ánh mắt như van xin...

***

Đang ngồi xếp lại mấy bó rau muống ngoài chợ thì Thìn thấy bà Hường chạy từ trong ngõ ra gọi lớn:

- Thìn ơi, mày chạy về nhà ngay! Bà Đức đang đập cửa ầm lên kìa.

Thìn thong thả đặt mớ rau xuống cái mẹt, rồi nói:

- Ôi giời, ngày nào bà ý chả thế...cứ mở ra là bà ý chạy lung tung ra ngoài đường. Kệ thôi bác ạ, em còn phải buôn bán chứ suốt ngày trông nom như vậy thì làm ăn gì nữa.

Bà Hường xua tay:

- Không như mọi lần đâu, tao thấy bà ý hét to lắm, chắc bị ngã hay bị làm sao đấy, về đi tao trông hàng cho...nhỡ có chuyện gì thì lại...

Thìn vơ đống lá rau vàng úa bỏ vào túi ni lông, rồi miễn cưỡng đứng dậy, thở dài nói với bà Hường:

- Vâng... thế nhờ bác để ý hàng hộ em, chạy về xem phải hầu cái gì nữa đây...


Về làm dâu nhà bà Đức được 6 năm. Chồng làm công nhân tại Nhà máy cơ khí, anh trai chồng thì đã chết để lại bà chị dâu tên là Hồng và đứa con nhỏ 10 tuổi. Đứa em gái chồng thì đã lập gia đình ở tận trong miền nam. Thìn không có nghề ngỗng gì nên theo Mẹ chồng làm nghề buôn bán rau ngoài chợ, túc tắc qua ngày kiếm sống nuôi đứa con nhỏ 5 tuổi. Cuộc sống tuy không khá giả nhưng cũng không đến mức túng thiếu lắm.

Bà Đức vốn là người thương con, thương cháu lại khéo buôn bán, nên bà vun vén và lo toan được cho gia đình. Sức khỏe ngày càng yếu nên bà để cửa hàng rau lại cho Thìn buôn bán.
Nhưng kể từ khi bà Đức bị lẫn, lúc tỉnh lúc mê thì cuộc sống của gia đình Thìn bị xáo trộn tất cả. Bà chị dâu đi làm suốt ngày nên việc chăm mẹ chồng, Thìn tự nhiên phải gánh lấy là chính.

Vừa về đến nhà đã nghe tiếng bà Đức kêu la...Thìn lấy chìa khóa vội mở cửa, rồi quát lên:

- Trời ơi là trời..., sao bà khỏe hành hạ người khác thế này. Sao bà không ngồi một chỗ cho tôi nhờ....Tôi hầu bà ăn rồi hầu bà ỉa như vậy còn chưa đủ sao...Không biết kiếp trước tôi nợ gì bà mà bà hành tôi thế này, bà định làm khổ cái thân gái này đến bao giờ nữa đây...

Thìn cầm cái chổi ở góc sân, vụt tới tấp vào người bà Đức và mắng:

- Trèo lên giường ngay, tôi đã cấm bà không được đi ra ngoài này cơ mà. Nhanh lên, này thì kêu này...kêu này...

Bà Đức co rúm người xuống góc cửa, giơ tay đỡ lấy cái chổi của con dâu, ánh mắt như van xin...

Thìn chợt nhìn thấy cái ấm nước sôi đặt trên bếp than tổ ong đã bị đổ lênh láng ngoài sân, Thìn tiến tới chỗ bà Đức rồi lại quát:

- Lại lọ mọ ra phá nên bỏng rồi chứ gì, cho bà chết nhé, còn la hét cái gì, để nguyên tôi xem nào...

Bà Đức bị bỏng một vết dài trên đùi và bụng, đang nhăn nhó vì đau, miệng không ngừng rên la...Thìn vạch luôn áo và quần bà Đức lên để kiểm tra thì những mảng da bị bỏng tuột ra theo lớp áo quần, bà Đức đau quá hét lên rồi ngất lịm đi.

Thấy bà Đức ngất, Thìn sợ quá không biết làm gì vội kéo áo và quần bà lại như cũ rồi hô hoán hàng xóm sang cứu. Mấy người xung quanh chạy vào:

- Có chuyện gì mà bà cụ lại nằm ở đây thế này, đưa bà vào bệnh viện cấp cứu thôi, ai chạy về lấy xe máy ra đây ngay...

Thìn cuống quýt:

- Dạ em đang ngoài chợ, thấy bác Hường ra gọi, bảo là mẹ em đang kêu ở nhà...em sợ quá bỏ cả hàng chạy về đây luôn, vừa về thì thấy mẹ em nằm ngất thế này. Em sợ quá, mẹ em làm sao thì em chết mất các bác ơi...ôi mẹ ơi, mẹ làm sao thế này mẹ ơi...

Ông Tân hàng xóm bảo mọi người im lặng, tiến lại gần bà Đức và bảo:

- Bà cụ bị bỏng nước sôi, có vẻ nặng đấy. Không ai được cởi bỏ quần áo của cụ vì có thể dẫn tới lột da vùng bị bỏng, phải ngâm ngay phần cơ thể bị bỏng vào nước lạnh sạch một lúc. Sau đó băng nhẹ vết bỏng bằng gạc rồi đưa cụ đến Bệnh viện cấp cứu ngay...

Hàng xóm mỗi người một việc sơ cứu rồi đưa bà Đức vào Bệnh viện. Thìn rối rít:

- Trăm sự nhớ các bác giúp! đưa mẹ em vào viện, em ở nhà chuẩn bị ít đồ rồi vào theo ngay.

Thìn vội gọi điện cho chồng thông báo và không quên gọi luôn cho họ hàng nhà chồng biết để mọi người đến thăm...

Ra nhà trẻ đón con gửi về nhà mẹ đẻ, sau đó gói ghém ít đồ dùng cá nhân, Thìn lấy xe rồi đi vào Bệnh viện để chăm sóc cho mẹ chồng.

Vừa vào bệnh viện, đã thấy Sơn – chồng Thìn đang chạy loanh quanh làm thủ tục. Vừa nhìn thấy Thìn, Sơn trừng mắt:

- Tôi đã dặn cô bao nhiêu lần rồi, đun nước sôi thì mang ra chỗ khác, cô để giữa sân như thế bà vấp phải thì bỏng chứ còn gì nữa...bà làm sao thì cô đừng trách tôi...

Lúc này họ hàng đã có mặt đông đủ thăm bà Đức.

Thìn cầm ly sữa nóng, thổi nhẹ nhẹ rồi đút cho mẹ chồng ăn, giọng vẫn run run:

- Khổ lắm các bác ạ, em đã dặn mẹ là không phải làm cái gì cả, cứ ngồi nhà xem ti vi cho vui. Cơm nước, giặt giũ em làm hết, vậy mà cứ lọ mọ rồi bị ngã... để ra nông nỗi này...thương mẹ quá mà không biết làm gì hơn. Mẹ ơi, mẹ cố uống hết ly sữa này rồi nghỉ ngơi mẹ nhé!

Họ hàng ai cũng cảm động, vừa thương nhưng cũng vừa mừng cho bà Đức có được cô con dâu hiếu thảo:

- Bà bây giờ yếu rồi, lúc tỉnh lúc mê...họ hàng ai cũng cảm thông, chúng tôi mỗi người có một chút ít để biếu bà. Cô Thìn cầm lấy lo cho bà, chịu khó mua đồ ăn cho bà tẩm bổ lấy lại sức...người già sống nay chết mai, vất vả cả đời rồi bây giờ tuổi già cũng chỉ trông chờ vào các con các cháu...bà Đức là vẫn còn may mắn vì có con dâu hiền thảo, như vậy chúng tôi cũng yên tâm phần nào!

Mỗi người cầm tay bà Đức một lúc để hỏi thăm, nhưng bà vẫn không nói gì, chỉ thấy một dòng nước mắt lăn nhẹ trên khuôn mặt già nua, nhăn nheo...


Thìn cầm lấy phong bì của mọi người đưa, đút vào túi, giọng đầy xúc động:

- Thật là... ngại quá, các bác đã đến thăm là quý rồi lại còn cho nhiều tiền thế này. Mẹ em cũng xúc động nên khóc đấy ạ! Từ hồi bị lẫn, mẹ em chẳng nói được câu gì, cứ lúc nào cũng lủi thủi như vậy. Sáng nay em mua cho mẹ em bát cháo gà, mẹ em còn ăn hết ngon lành...vậy mà bây giờ thì yếu thế này...

Tối hôm đó trong bệnh viện, Sơn ngồi đút cho mẹ hết bát cháo...thấy bà đã ngủ, Sơn quay lại bảo Thìn:

- Thôi cô ở đây chăm sóc bà, tôi về xem nhà cửa thế nào, lát chị Hồng đi làm về sẽ vào đây luôn. Tôi ở đây thì cũng không giúp được gì, nhất là đưa bà đi vệ sinh, rửa ráy không tiện lắm. Sáng mai tôi vào sớm trông thay để cô về nghỉ.

Nhắc đến Hồng, Thìn nguýt môi và bảo chồng:

- Ôi cái bà Hồng đấy thì giúp cái gì, lười như hủi. Mang tiếng cùng làm dâu mà mụ ý có làm gì đâu, Mẹ anh có làm sao thì toàn đến tay tôi...

Sơn lừ mắt nhìn vợ:

- Cô thôi ngay cái kiểu châm chọc đấy đi, lúc bà còn khỏe mạnh thì một tay bà gánh vác gia đình, lo cho con cho cháu đầy đủ sao lúc đấy các cô không kêu ca đi. Bây giờ bà già cả rồi, thay nhau chăm sóc cũng là chuyện bình thường. Bà cũng mới lẫn gần 5 tháng nay chứ mấy, việc gì các cô cứ phải kể lể làm gì...

Sơn quay lại nhìn mẹ rồi đứng dậy ra về. Một lúc sau Hồng vào thăm mẹ chồng, ngồi xuống giường bệnh nhìn bà Đức đang lim dim nằm ngủ, Hồng nhìn Thìn và hỏi:

- Thế bà ý bị làm sao hả cô, đang yên đang lành lại nằm viện. Ai có thời gian mà hầu được, thế đã có những ai vào thăm rồi...

Thìn đảo mắt nhìn những giường bệnh xung quanh, rồi đứng dậy ra ngoài hành lang...Hồng hiểu ý đi theo ra ngoài, Thìn nhếch mép cười mỉa mai:

- Mẹ chồng là mẹ chung nhé, chị là dâu trưởng đấy chứ không phải tôi...chăm sóc cho bà cụ thì cái gì cũng đến tay tôi, chị thì làm được việc gì. Chị hỏi những ai đến thăm là ý gì, hay chị bảo tôi phải đưa tiền đấy cho chị à? Đừng mơ nhé!

Hồng sấn sổ tiến lại gần Thìn rồi nói với giọng chua ngoa:

- Mày đừng có láo với tao nhé, dù gì thì tao cũng là dâu trưởng tao có quyền. Mày không phải giở cái giọng đạo đức đấy ra, mày bịp người ngoài thì được chứ đừng qua mắt tao. Mày chăm sóc cái gì, hay suốt ngày mày đánh mày chửi bà ý. Mày có cần tao phải kể ra không?

Thìn cũng không vừa:

- Tôi làm sao mà chị phải dọa, tôi hỏi chị nhé từ ngày bà cụ bị lẫn đến giờ chị hầu được ngày nào chưa, hay suốt ngày trai trên gái dưới. Chị tưởng tôi không biết chị đang cặp kè với thằng nào à. Tôi sống thế nào thì tự tôi biết, không để chị phải dạy tôi...

Hồng chỉ tay vào mặt Thìn:

- Tao nói cho mày biết nhé, loại đạo đức giả. Thế tiền mà con Út nó gửi từ miền nam ra cho và của họ hàng biếu bà cụ mấy tháng nay đâu, một mình mày hưởng tao có được đồng nào đâu. Mày chăm sóc hả, ừ đúng, trên danh nghĩa thì mày chăm sóc đấy, thế mày cho bà cụ ăn những gì? Mày trả lời đi, sáng mày cho bà cụ nhịn đói, nhưng ai hỏi thì mày cũng bảo là mua cháo gà với cháo sườn cho ăn...mày tưởng tao không biết à. Cơm nước thì bà cụ toàn ăn thừa lại của mày với con mày, bà ý lẫn rồi có biết gì đâu mà kể tội của mày. Khốn nạn như nhau cả thôi...!

Từ ngày nằm viện trở về, bà Đức không đi lại được nữa, sức khỏe ngày càng yếu. Ăn uống tắm giặt, vệ sinh cá nhân đều phụ thuộc vào hai cô con dâu hiếu thảo. Những lúc Sơn đi làm ca sáng thì chiều về thì đút cho mẹ được ít cháo, cốc sữa. Còn những hôm Sơn làm ca đêm thì hầu như bà cụ nhịn đói, vì hai chị em dâu tị nạnh nhau, người này tưởng người kia cho ăn rồi. Mà bà cụ thì cũng chẳng nói được câu gì nên cũng không biết để hỏi.

Bà Đức ngày càng gầy yếu, người chỉ còn da bọc xương. Giường người ốm lâu ngày bốc mùi hôi thối bởi mùi phân và nước tiểu, ngày đầu Thìn còn dọn cho đỡ mùi, nhưng sau thấy bất công vì bà chị dâu kia chẳng thấy dọn bao giờ nên Thìn cũng mặc kệ, ngửi mãi cũng thành quen...

Một lần Thìn và Hồng đang cãi nhau vì chuyện giặt quần áo của bà Đức thì bỗng nghe thấy bà ú ớ như muốn nói điều gì đó, làm cả hai bỗng giật mình...

Bà Đức cố giơ tay chỉ trỏ như muốn dặn dò. Thìn và Hồng chạy vội lại nhìn bà cụ:

Hồng nhìn bà cụ, rồi lại nhìn Thìn:

- Này, hay là bà cụ giấu của chìm của nổi gì đấy. Bây giờ yếu quá rồi nên muốn để lại cho mình...

Hồng cầm tay bà cụ, âu yếm:

- Mẹ ơi, con Hồng dâu trưởng của mẹ đây. Mẹ có dặn gì con không ạ, mẹ có hiểu con đang nói gì không...

Thìn nghe Hồng nói vậy thì mỉa mai:

- Nếu có của thì chồng tôi mới được hưởng nhé, không đến lượt chị...

Bà Đức vẫn cố giơ tay chạm vào cái gối, miệng vẫn ú ớ...
Mặc cho hai cô con dâu hỏi, Bà vẫn nhìn xung quanh một hồi lâu như muốn tìm ai đó...đứa con gái thì đi lấy chồng xa... con trai bà tối nay đi làm ca đêm chắc cũng không về kịp... hai hàng nước mắt tuôn trào xuống gò má gầy guộc...rồi bà nhắm mắt lại và ra đi mãi mãi...

Thìn và Hồng không ai bảo ai, kéo cái gối ra khỏi đầu bà cụ, lần thấy một gói nhỏ được bọc kỹ bằng mảnh giấy màu hồng. Cả hai cùng mở ra thì thấy có đôi khuyên tai bằng vàng mà bà Đức đeo từ hồi còn trẻ...

Đám tang bà Đức rất đông người đến viếng, ai cũng thương bà sống phúc đức, nhân hậu...
Mặc bộ quần áo tang xô trắng, Hồng cố bám vào chiếc quan tài đang được chuyển ra ngoài xe và khóc lớn:

- Ôi trời.... ơi....có nỗi đau nào hơn thế nữa không hả trời....có mất mát nào hơn thế này nữa không...Mẹ ơi sao lại bỏ con bỏ cháu ra đi như vậy, con chăm sóc mẹ chưa được bao lâu mà giờ âm dương cách biệt, mẹ ơi là mẹ ơi...

Thấy Hồng gào khóc và cứ bám chặt lấy quan tài của Bà Đức không chịu buông ra, họ hàng đỡ lấy Hồng an ủi:

- Thôi bà mất rồi, có đau buồn thì cũng vậy, cố gắng gượng lên mà lo việc cho bà đã...

Hồng gạt tay mọi người ra và càng khóc lớn:

- Cứ kệ tôi, để tôi đi theo mẹ xuống dưới đó hầu hạ, chăm sóc cho mẹ tôi bớt cô đơn lạnh lẽo...Mẹ ơi chờ con với...

Thìn cũng chạy vội ra ôm lấy quan tài mẹ chồng và gào lớn:

- Mẹ ơi, mẹ có nghe thấy tiếng con đang gọi mẹ không. Mẹ về với con đi mẹ ơi, để con được thường xuyên chăm sóc mẹ như ngày nào...Mẹ con sớm tối có nhau, Mẹ mất rồi con sống ra sao đây...Ôi đau đớn quá...

Tiếng khóc, tiếng gào thét của hai cô con dâu làm ai dự đám tang cũng phải rớt nước mắt vì xúc động.

(KimTam Long-truyenngan.com) 

Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

Người yêu cũ - Người yêu mới

Đến lúc này em mới nhận ra rằng, một năm trôi qua mà những gì đã từng thuộc về em, hay những gì đã từng thuộc về cả hai chúng mình vẫn còn sâu đậm trong em.

***

Em – Người yêu cũ.

Một ngày thứ 7 như bao ngày thứ 7 khác. Tan học là em ra bus stop ngoài cổng trường đón xe khách đường dài về Hải Phòng ngay.

Chiều nay trời bỗng đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa hạ đến mà không báo trước, làm em chẳng kịp chuẩn bị ô dù gì cả. Bus stop đông nghèn nghẹt người, toàn sinh viên cùng trường cũng đang chờ xe về nhà. Em đoán kiểu này chắc lát nữa xe bus đến em sẽ bị đoàn người này đè đến bẹp dí và bẩn thỉu trong cái cửa xe bé tí ấy.


Tiếng còi ôtô vang lên nghe đến bực mình. Em đưa mắt tìm kiếm bóng dáng chiếc xe Hải Âu quen thuộc thì nghe tiếng còi xe ngày một gần và liên hồi hơn. Đánh mắt định lườm cho cái gã lái xe vô duyên nào đó một cái thì em bỗng giật mình và khựng lại trong vài giây.

Là anh, người yêu của em, à không, người yêu của em một năm trước đây. Hiểu rằng anh đang vời em lên xe, em mừng quýnh, chạy vội tới. Mở cửa xe và ngồi vào ghế trên bên cạnh anh.

Cái cặp nặng trịch đến khó chịu, sách vở thì ít mà quần áo cho 3 ngày nghỉ sắp tới thì nhiều. Em vô tư tháo cắp vứt ra ghế sau. Mở box trước mắt tìm cái khăn để lau tóc. Thấy cái khăn, em mới nhớ ra. Mặt em bỗng đỏ bừng, hình như anh cũng nhận ra. Em chỉ cười trừ và lí nhí:

– Ôi, em vô duyên quá anh nhỉ?

Anh cũng chỉ cười và nói:

– Có sao đâu, em cứ tự nhiên.

Đến lúc này em mới nhận ra rằng, một năm trôi qua mà những gì đã từng thuộc về em, hay những gì đã từng thuộc về cả hai chúng mình vẫn còn sâu đậm trong em. Có lẽ em không quên được vì nó là thói quen em lặp đi lặp lại trong quá khứ. Cũng có thể vì ngày xưa, chia tay nhau quá đột ngột, em vẫn chưa học được cách để quên những điều đó và rồi khi có người yêu mới, thì em không có lí do gì để học cách quên. Lúc này em mới để ý. Tấm thảm trải ghế kẻ caro trước đây em từng trải cho anh đã được thay bằng tấm thảm trải màu hồng Hello Kitty đáng yêu. Cái bùa em và mẹ xin cho anh trên chùa treo trên xe để anh luôn được may mắn khi đi đường cũng được thay bằng cái chuông gió có hình những chiếc lá thật đẹp. Mùi nước hoa xe cũng khác. Và cái khác mà đã khiến em bẽ bàng chính là chiếc khăn mà em vẫn hay dùng lau tóc mỗi khi lên xe mà gặp mưa.

Thì đúng rồi, cái gì cũng phải có sự thay đổi khi em và anh không còn là của nhau nữa. Anh giờ thuộc về người khác. Cái xe này cũng là phương tiện hay "ngôi nhà di động" của anh và người ấy. Mọi thứ đều phải khác đi cho hợp với người mới. Em không buồn đâu anh. Em có người yêu mới rồi. Em lơ đãng nhìn ra ngoài cừa kính ôtô. Màn mưa trắng xoá. Em bỗng muốn quãng đường Hà Nội – Hải Phòng dài thêm ra. Em có đang ích kỉ và xấu xa không? Em có phải đang ghen tuông không anh? Không! Có lẽ đó chỉ là sự ích kỉ, muốn cái gì đã là của mình phải vĩnh viễn là của mình mà thôi anh nhỉ?

Em không dám ngắm anh lái xe như trước đây em vẫn từng làm, không dám nắm tay anh hay tựa vào vai anh. Em chỉ có thể ngồi đó, im lặng, thi thoảng trả lời vài câu hỏi của anh. Rồi lại đằm mình vào bản nhạc mà em không mấy quen thuộc.

Anh đã ngỏ ý muốn đưa em về tận nhà, nhưng em từ chối. Em muốn anh cho em dừng ở bus stop cách nhà em vài cây số.

Trời vẫn mưa tưởng chừng như không muốn ngớt. Em đứng đó nhìn bóng dáng chiếc xe mang biển số thân thuộc; chiếc xe trước đây sau mỗi trận mưa thế này là em và anh lại cùng đánh bóng lại cho nó... cứ từ từ khuất dần rồi chìm hẳn trong màn mưa.



Em – Người yêu mới.
Em vừa đi cùng người yêu cũ anh ạ! Em kể với anh về anh ấy nhiều lần rồi anh nhỉ? Em biết lần nào anh cũng đến đón em nên em đã không để anh ấy chở em về thẳng nhà mà đứng đây đợi anh đấy! Em biết kiểu gì anh cũng sẽ cau có vì trời mưa mà phải đi đón em cho mà xem và em cũng sẽ phải chờ anh một tiếng là ít vì kiểu gì anh cũng chờ cho mưa tạnh hẳn mới đi đón em.

Vậy mà, em đã đoán sai. Em chỉ đứng đó chưa đầy một phút đã thấy anh đến. Trời mưa tầm tã, anh khoác áo mưa nhưng mặt ướt hết. Anh đi tông và quần jeans thì đã xắn đến gối. Không hiểu sao em bật khóc như đứa trẻ. Anh cuống quýt xuống xe chạy đến hỏi han em đủ thứ, rằng em ốm à, mệt à hay đau ở đâu nhưng em chỉ lắc đầu. Anh che áo mưa cho em và đưa em lên xe.

Giá mà anh cáu với em thì em đã không khóc đâu anh ạ. Giá mà anh đi muộn một tiếng cho ngớt mưa để em chờ thì em cũng không khóc đâu. Tự nhiên em thấy thương anh quá, em vốn vẫn nhạy cảm với những gì quá tình cảm anh dành cho em mà, em phiền phức, làm tội làm tình anh phải không? Ngồi trên xe em ôm anh thật chặt, tháo cả mũ bảo hiểm ra để được tựa đầu vào lưng anh. Anh hỏi em:

– Anh mà có ôtô thì vợ bớt khổ hơn vợ nhỉ? Hehe!

Em dúi vào lưng anh một cái:

– Em chả thích ôtô gì cả! Đi thế này mới được ôm!

Mặc anh hỏi han gì, em chỉ lắc hay gật đầu. Em nhớ ngày bé em hay ngủ gật trên lưng mẹ thế này, rồi nghe tiếng mẹ từ lưng phát ra, lạ lắm anh ạ! Rồi em thích được mẹ trùm kín áo mưa, đạp xe đèo em từ nhà trẻ về, đi qua bao con đường mà em chỉ nhìn thấy mỗi đường chứ không thấy khung cảnh xung quanh đâu, nên em cứ tha hồ mà cảm nhận chỗ nào đường trơn, chỗ nào xóc, chỗ nào quành trái, quành phái mà đoán xem sắp về đến nhà chưa. Hay anh nhỉ? Có lẽ bố mẹ em và anh luôn là người cho em cảm giác mình vẫn còn là một đứa bé luôn được bao bọc và che chở. Mỗi tiếng sấm vang lên em ôm anh thêm chặt hơn và cũng bày trò đoán đường như ngày xưa đi cùng với mẹ.

Giờ đây anh mới là hiện tại, là tình yêu đẹp nhất của em. Dù anh có đi xe máy hay thậm chí là xe đạp hay đơn giản nhất là cầm ô đến che cho em và đưa em về thì em cũng vẫn yêu anh nhiều nhất. Em không kể với anh về chuyện em vừa đi cùng người yêu cũ. Em không biết anh có ghen hay không, nhưng em sợ anh ấy sẽ làm em và anh mất cái khoảnh khắc gần gũi yêu thương hiếm hoi này. Những gì đã qua, em không hứa là sẽ quên hoàn toàn nhưng em hứa sẽ không để nó ngang bằng với anh. Quá khứ là những trang kỷ niệm đẹp, mà anh cũng có giống em, nhưng hiện tại khác với quá khứ. Yêu mỗi người lại là những tình cảm khác nhau, những cách bày tỏ tình yêu khác nhau...

Anh và em cười giòn tan. Bên ngoài tấm áo mưa, những hạt nước vẫn cứ ào ào rơi từ trên trời xuống. Em ôm anh thế này, dễ chịu hơn phải không anh?


***

Người yêu cũ – Em

Hôm nay thứ 7, ngày em về Hải Phòng mà lại mưa. Anh thấy có gì đó lo lắng nên đánh xe tạt qua trường em xem em ra sao. Nỗi lo của anh hình như không hề vô duyên chút nào, anh thấy em đang bị đám đông xô đẩy ở cái mái chờ xe bus bé xíu. Anh bấm còi để thu hút sự chú ý của em, mà cô gái đang ngáo ngơ kia cứ giả vờ kiêu ra mặt với anh như ngày xưa ấy [:-)] Hồi lâu em mới nhận ra anh. Em hồ hởi vào xe một cách tự nhiên. Rồi em đã nhận ra sự thay đổi ít nhiều trong xe, em đỏ mặt, bối rối.

Anh hiểu cảm giác của em lúc ấy, nhưng anh lại nghĩ rằng, giá mà mình cứ có thể vô tư như thế thì tốt. Anh trách mình ngày xưa nông nổi, bỏ em đi để chới với theo sau, để em bơ vơ cổng trường những chiều quen mong ngóng anh đón đưa. Anh đã từng nghĩ mình không hợp nhau, anh cần một cô gái biết thích nghi nhanh với những thú vui, sở thích, những thú ăn chơi trác táng của anh mà anh đã không hề biết, niềm vui lâu dài và trọn vẹn đâu thể có được từ những thứ đó. Anh yêu một vài cô gái, người ta lấp đầy thời gian của anh bằng những cuộc đi shopping vô giới hạn, những buổi party, những event lớn nhỏ đủ thể loại và ngay cả trong một buổi tối tụ tập buôn dưa của bọn con gái. Rồi người ta cố gắng để xoá sạch và thay thế những gì đã từng thuộc về anh và em; mấy cô công chúa ấy thay hết tấm bọc ghế xe hơi của anh thành một màu hồng dễ thương nhưng khiến người khác nhìn anh như một kẻ biến thái, những chiếc chuông gió rối mắt làm anh điên lên những khi bực mình. Ngay cả chiếc khăn bông nhỏ xinh mà em thường dùng lau mái đầu ướt mưa cũng được thay bằng chiếc khăn tay làm điệu.

Anh choáng ngợp trong những hương nước hoa thơm nhưng không quen mũi, choáng ngợp với những bản nhạc DJ dữ dội và mờ ảo. Và càng như thế, anh càng muốn được sống lại trong những ngày còn em hơn.

Hôm nay anh biết em đã có người yêu mới. Anh thoáng có chút ghen tị. Không phải đâu, anh ghen tị lắm. Trước đây chưa bao giờ anh coi em là quý giá và quan trọng đến mức anh có thể tiếc khi bỏ đi. Nhưng anh nhầm, người ta có thể tìm được niềm vui tức thời trong sự xa hoa và đám đông náo nhiệt, nhưng có được sự bình yên thực sự cũng chỉ có trong tình yêu mà thôi. Anh đã cười, dù gượng gạo nhưng cũng cố tỏ ra vẻ anh ổn để cho em thấy. Không biết nếu anh đánh rơi và để lộ cái nụ cười gượng gạo đầy u uất bất ngờ ấy ra thì em có thương và lo cho anh nữa hay không? Giá mà chiều nay anh không sĩ diện và có thể dẹp bỏ đi cái tính tự trọng cao ngất trời ấy đi thì tốt biết bao. Anh sẽ mở lời gạ em làm lại người yêu của anh trong vòng 2 tiếng thôi...

Quãng đường từ Hà Nội về Hải Phòng mưa trắng xoá. Anh nhìn em lại ngáo ngơ mong ngóng như trước đây vẫn thế. Người yêu mới của em hạnh phúc em nhỉ?

Người yêu mới – Em

Vợ yêu bé nhỏ của anh. Hôm nay trời mưa to thật em nhỉ? Anh đang đi có việc thì gặp mưa nên tạt vào quán nước gần bus stop để tiện đón em.

Rồi anh thấy em bước ra từ xe của cậu ấy. Anh có thể nhận ra đó là người yêu cũ của em. Anh đã tức giận đến suýt văng tục. Anh thấy thật lạ khi em lững thững trong mưa mà không chạy vội vào mái che mà trú mưa. Rồi anh thấy thương vợ của anh. Nếu anh có thể đưa em về bằng ô tô thì em đã không bị ướt sũng đến tội thế này. Thấy anh, em bật khóc. Anh cuống quýt, vợ của anh hiếm khi khóc mà cho anh thấy, em vẫn luôn giấu nước mắt vào phía sau mà. Hoá ra vợ của anh thương anh. Em vẫn luôn thương anh nhiều như thế mà anh không hay biết, mà không, anh có biết nên mới càng được đà, cứ nghĩ dù có hành hạ em về mặt tinh thần đến mức nào thì em cũng không bao giờ giận hay chia tay anh đâu.

Lúc này anh mới thấy anh cũng thương em nhiều biết mấy, khi không có anh vợ ngờ nghệch và vụng về chăm sóc bản thân đến mức nào. Vợ luôn cần phải có một người đàn ông ở bên cạnh để chăm sóc và che chở. Người yêu cũ của em chắc làm được. Còn anh, liệu anh có làm được không? Anh đã mất bao nhiêu đêm trăn trở nghĩ sao cho sự nghiệp của anh được suôn sể, nghĩ sao cho luôn được bạn bè nể phục nhưng chưa một lần nghĩ làm sao để em luôn được hạnh phúc, em không còn phải khóc khi yêu anh. Anh đã dành cả đêm để thức xem một trận cầu, đi cả ngày với đám bạn, du lịch cả tuần cùng gia đình, nhưng chưa bao giờ anh dành 1 tiếng đồng hồ để đến đón em sớm hơn, cho em không phải chờ đợi mỏi mòn những chiều mưa tầm tã. Anh thật tệ khi không biết mình đang có một thiên thần bên cạnh. Cách em áp mặt vào lưng anh thủ thỉ bao điều; cách em thập thò trong áo mưa để chơi trò đoán đường với anh thật vô tư. Sao trước đây anh không biết giành thời gian thật nhiều ở bên em nhỉ? Vợ yêu bé nhỏ của anh là cả một kho tàng mà anh sẽ phải dành cả cuộc đời để khám phá. Và từng ngày anh sẽ khám phá em từng chút, từng chút một em nhé!!!
(truyenngan.com.vn)

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Bụt ơi, làm sao giúp con đi chơi mà vợ con không biết!


Tôi gieo mình xuống giường, thở dài não nuột. Thế là rõ. Có một tên bịp nào đó đã đội lốt tôi sống trong căn nhà này trong những ngày tôi đi vắng. Hắn đã đánh lừa tất cả mọi người, kể cả vợ tôi. Và hắn đã làm đủ mọi trò nịnh đầm, hèn gì mà vợ tôi chẳng tử tế với hắn và với... tôi.

Mọi chuyện đều bắt đầu từ cái tính ưa bay nhảy của tôi. Từ xưa đến giờ, hai chân tôi đố có mà ở yên được một chỗ. Hồi nhỏ đi chơi, bao giờ tôi cũng mò về nhà sau giờ cơm. Trăm lần y một, thật là tài! Còn mỗi buổi tối, khi đến giờ đi nhủ, lần nào bố mẹ tôi cũng thay nhau bò xuống gầm giường, gầm tủ và thò đầu vào các ngách cửa tối om om để tìm tôi. Nhưng vất vả vậy mà nào có tìm thấy. Lúc ây tôi đã tót đi chơi tận đẩu tận đâu rồi, có tài thánh cũng đừng hòng mò ra. Sau này cũng vậy, tôi mà đã trốn học thì thầy giáo chỉ có nước lắc đầu.

Nhưng đùng một cái, như những người đàn ông khốn khổ khác, tôi lấy vợ. Có những điều mà khi còn độc thân nghe người ta nói tôi không tin, tôi cho là chuyện mê tín dị đoan. Nhưng bây giờ, khi đã là một ông chồng hẳn hòi như ai, tôi mới cay đắng nhận ra đó là sự thật. Chẳng hạn như vợ và thói rong chơi là hai thứ xung khắc nhau như nước với lửa, không thể nào hòa hợp được. Nếu tôi muốn làm vừa lòng vợ thì phải bỏ cái tật lông bông, còn nếu tôi muốn làm vừa lòng tôi thì không còn cách nào khác là phải bỏ... vợ.



Mọi việc diễn ra đúng hệt như trong những câu chuyện cổ. Tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:- Bụt làm sao giúp cho con đi chơi mà vợ con không biết- Ảnh minh họa

Nhưng tôi thì lại không thể lấy ai bỏ ai, bên nào tôi cũng thích. Thế mới khổ! Vợ tôi thì muốn tôi sau khi đi làm về phải thường xuyên ở nhà, mặc dù nếu có ở nhà tôi cũng chẳng đở đần gì được vợ mấy tí. Cô ta nói: “Ðàn ông con trai là trụ cột gia đình, đâu co thể bỏ đi chơi hoài được. Chẳng thà ở nhà anh nằm khoèo trên giường, em còn thấy dễ chịu hơn!” Mặc dù vợ tôi hứa hẹn cái khoản “nằm khoèo” rất hấp dẫn nhưng tôi lại không khoái làm trụ hay làm cột, dù là cột cẩm lai đi nữa. Cây cột suốt đời đứng hoài một chỗ, chán thấy mồ! Tôi thì tôi lại thích đi nhậu nhẹt và chơi bài với bạn bè hơn, có khi tôi còn tếch ra tận miền Trung suốt cả nửa tháng để theo dõi một đội bóng đá cưng của tôi tranh giải A1 toàn quốc.


Tình trạng nhì nhằng giữa hai bên đưa đến lắm điều bất hạnh. Gia đình tôi hục hặc luôn. Ðể chống lại tôi, vợ tôi dùng đủ mọi cách, kể cả việc cầu viện đến bố mẹ chồng.

Một hôm tôi về thăm bố mẹ, chưa kịp bước chân qua khỏi cửa, đã nghe bố tôi hét tướng:

- À, thằng kia, mày bỏ nhà đi đâu cả tuần nay hả? Vợ mày qua đây khóc om sòm, mày có biết không?

Rồi không đợi tôi trả lời, bố tôi chỉ tay ra đường:

- Xéo ra khỏi nhà tao ngay! Ði mà chạy theo mấy con ngựa cái của mày, đồ ma cà bông!

Bộ mặt giận dữ của bố tôi và con dao cạo râu trên tay ông không cho phép tôi hó hé lấy một tiếng. Tôi đi thụt lùi ra đường cho đến khi đạt được một khoảng cách an toàn mới dám quay mình bỏ chạy.

Tôi trở về nhà với một tâm trạng vừa xấu hổ vừa phẩn uất. Càng nghĩ ngợi tôi càng giận vợ. Trăm sự cũng tại cái thói lẻo mép của cô ta. Hừ, lần này tôi sẽ cho cô ta biết tôi là người chồng như thế nào! Ở đó mà thóc với mách!

Nhưng rất may là vợ tôi đi vắng. Hình như cô ta đi ra chợ từ sáng sớm. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tôi cũng chưa biết tôi định sẽ là người chồng như thế nào. Thế là, một mình một cõi, tôi gieo mình lên ghế và lần đầu tiên trong đời tôi bật khóc nức nở. Khóc mộ thơi, có trớn, tôi càng khóc ngon lành. Cứ nghĩ đến gương mặt hầm hầm của bố tôi, tôi không sao kìm tiếng khóc lại được. Hừ, tôi mà là đồ ma cà bông! Lại còn chạy theo những con ngựa cái nữa chứ!

Bạn có bao giờ lắng nghe tiếng khóc của mình chưa? Nếu chưa, bạn hãy cố gắng khóc một lần và thử lắng tai xem, nó lạ lắm! Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra tiếng khóc của mình rất đỗi du dương và từ khi phát hiện ra điều đó, trong quá tình khóc, tôi cố gắng lên bổng xuống trầm và nhấn mạnh các nhịp cho nó càng du dương hơn nữa.

Trong khi tôi đang say sưa luyện giọng thì có ai đó dặt tay lên vai tôi. Thế là đang khóc nghệ thuật tôi liền chuyển qua khóc tự nhiên. Lúc này tiếng khóc tồ tồ của tôi đủ súc khiến đá phải xúc động. Phụ nữ khóc là chuyện thường tình nhưng một khi người đàn ông đã rơi nước mắt thì vấn đề quả là nghiêm trọng, gia cang tan tành tới nơi chứ chẳng phải đùa! Phải thế mới được, phải cho cô ta thấy rõ tội trạng của mình! Tiếng khóc trong lồng ngực tôi cứ tuôn ra như suối.

Vợ tôi vẫn đứng im lặng sau lưng tôi. Hình như cô ta đang bối rối gặm nhấm khuyết điểm của mình và đang nghĩ cách làm lành với chồng. Hừ, nhưng đâu có dễ dàng như vậy được! Ðừng có hòng tôi tha thứ ngay! Phải để cho cô ta biết thế nào là sự dày vò của lương tâm! Nghĩ vậy tôi càng nức nở tợn. Vợ tôi dường như không thể chịu đựng lâu hơn nữa,cô ta bắt đầu khịt mũi và đưa tay vuốt tóc tôi, nhỏ nhẹ hỏi:

- Tại sao con khóc?

- Cái gì? – Tôi kinh ngạc khi nghe vợ tôi kêu tôi bằng “con”.

- Tại sao con khóc? - Vợ tôi lại hỏi, vẫn không thay đổi cách xưng hô.

Thế này thì quá lắm! Tôi quay phắt lại và kinh hoàng nhận thấy trước mặt mình không phải vợ mà là một ông già râu tóc bạc trắng đang nhìn tôi bằng ánh mắt hiền từ.

- Ông là ai? Ông vào nhà tôi để làm gì? – Tôi la hoảng.

Ông già lạ mặt mỉm cười:

- Ta là Bụt.

- Bụt gì? – Tôi không hiểu.

- Thì là Bụt chứ Bụt gì! Như trong chuyện cổ tích ấy mà!

Tôi nheo mắt:

- Hừ, chuyện cổ tích chỉ dành cho trẻ con thôi. Tôi không bị ông lừa đâu!

Ông già đưa tay sờ râu:

- Con không tin ta ư?

- Tôi không tin, ngàn lần không tin! Tôi sẽ kêu công an!

Không để ý lời đe dọa của tôi, ông già nhướn mắt:

- Vậy thì con hãy nhìn đây!

Ngay tức khắc, ông già biến mất như một làn khói. Tôi đưa tay dụi mắt và lập tức làm dấu thánh. Quái thật, thế mà tôi cứ tưởng thời xưa mới có Bụt thôi chứ! Ngờ đâu Bụt ở ngay nhà mình.

Bụt lại hiện ra, cũng đột ngột như khi biến đi:

- Con tin ta rồi chứ?

Tôi gật đầu, vẻ khúm núm:

- Con tin.

- Thế thì con hãy trả lời câu hỏi của ta, tại sao con khóc?

Trong một thoáng, tôi nhớ ra trước đây Bụt cũng hỏi cô Tấm một câu tương tự. Thế là, bằng lòng tin cậy và nỗi xó xa của người chồng đau khổ, tôi bắt đầu kể cho Bụt nghe hoàn cảnh khốn đốn của mình, hy vọng rằng cùng là giới mày râu Bụt có thể dễ dàng thông cảm nỗi khổ của tôi.

Quả vậy, nghe xong, Bụt hỏi liền:

- Bây giờ ta có thể giúp con được gì?

Mọi việc diễn ra đúng hệt như trong những câu chuyện cổ. Tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:

- Bụt làm sao giúp cho con đi chơi mà vợ con không biết!

Bụt nhún vai:

- Ồ, tưởng gì! Cái đó thì dễ thôi!

Mặt mày tôi rạng rỡ hẳn lên:

- Chừng nào Bụt mới giúp con?

Bụt nhìn tôi bằng ánh mắt tinh quái:

- Bắt đầu từ ngày mai, con muốn đi đâu thì đi. Vợ con sẽ không hề hay biết.

Trong khi tôi sững sờ vì sung sướng thì Bụt khoát tay:

- Còn bây giờ thì ta đi đây! Khi nào cần ta, con cứ gọi ta ba lần, ta sẽ đến! Tạm biệt!

Khi Bụt đi rồi, tôi mới chợt nhớ ra mình đã quá đắm chìm trong ngây ngất nên quên cảm ơn Bụt. Nhưng có lẽ chả sao, tôi tự nhủ, đã là Bụt thì chẳng ai chấp nhất gì cái chuyện nhỏ nhặt đó.

Ngày mai ta sẽ sống một cuộc đời mới! Say sưa trong ý tưởng :Di lọi đó, tôi đã mỉm cười độ lượng với vợ khi cô ta xách giỏ đồ chợ vào nhà. Cô ta cũng cười đáp lại vẻ thân thiện của chồng, không hề hay biết tí gì về những âm mưu hắc ám trong đầu tôi: “Ở đó mà cười! Ngày mai nhà ngươi sẽ biết tay ta!”.

Sáng hôm sau, tôi tót ra khỏi nhà từ sớm tinh mơ. Thật bụng thì tôi vẫn còn bán tín bán nghi về khả năng mầu nhiệm của ông Bụt thời quá độ này. Nhưng cứ đánh bài liều thử xem sao. Tôi ở chơi nhà thằng bạn đến trưa trờ trưa trật mới mò về nhà. Tôi đặt chân qua ngưỡng cửa mà trong bụng hồi hộp không thể tả.

Vợ tôi đang ngồi rửa chén dưới bếp. Nghe tiếng tôi về, cô ta không tra hỏi hoạnh họe như mọi khi mà vẫn ngồi lặng lẽ làm việc. Thoạt đầu tôi nghĩ là vợ tôi giận tôi. Nhưng không phải. Suốt buổi chiều hôm đó, không khí trong gia đình tôi rất vui vẻ, thân ái. Vợ tôi không hề nhắc đến việc tôi đi chơi bỏ cả cơm trưa. Quan hệ giữa hai vợ chồng êm đẹp đến nỗi tuồng như sáng nay không phải tôi đi chơi đô-mi-nô ở nhà bạn bè mà là đi ngân hàng lãnh tiền trúng số độc đắc vậy. Ðiều đó khiến tôi ngạc nhiên một cách sung sướng.

Qua hôm sau, phát huy thành quả đạt được, tôi bỏ nhà đi suốt hai ngày. Và khi tôi trở về, áo quần xốc xếch, vợ tôi cũng không hề cằn nhằn lấy một tiếng. Không thèm quan tâm đến vai trò “trụ cột gia đình” mà tôi đã cố tình từ bỏ, cô ta đối xử với tôi ân cần như thể tôi vừa đi chinh phục sao Hỏa về. Không khí trong nhà ngọt ngào cứ như là ướp mật. Thật không thể tưởng tượng, hệt như chúng tôi đang hưởng tuần trăng mật vậy. Trong những giây phút đẹp đẽ đó, tôi nghĩ đến ông Bụt với lòng biết ơn sâu sắc và sự ngưỡng mộ không cùng. Bụt thế mới là Bụt chứ! Chả trách cô Tấm nhoáng một cái đã thành bà hoàng chức trọng quyền cao.

Từ hôm đó, chả cần phải lấm la lấm lét, chả cần phải rào trước đón sau, hễ muốn đi chơi đâu tôi chỉ có việc xỏ chần vào giày và tót ra đường. Ba ngày, một tuần, rồi nửa tháng, thời gian vắng nhà của tôi cứ tăng lên theo cấp số nhân, không làm sao kềm lại được. Thoạt đầu tôi còn thả rong loanh quanh trong thành phố, sau đó tôi tếch ra Vũng Tàu tắm biển, tôi bay lên Ðà Lạt hóng gió cao nguyên. Có khi cao hứng, tôi theo bạn bè vù về các tỉnh miền Tây nằm chơi suốt cả tháng, bỏ mặc nhà cửa cho một tay vợ tôi trông nom. Ấy vậy mà cô ta nào có than thở lấy một lần, thật khác hẳn trước kia! Thậm chí vợ tôi còn tỏ ra ngày một âu yếm hơn, làm như tôi trước nay không hề bước ra khỏi nhà lấy một bước vậy. Còn tôi, tất nhiên là tôi không dại gì kể ra ba cái chuyện rong chơi đàn đúm của mình. Lờ tịt mọi thứ, mọi chuyện đã có Bụt lo, tôi tha hồ vui chơi thoả thích và lẳng lặng tiếp nhận sự nuông chiều quá đáng của vợ.

Một hôm đang ngồi trong quán nước, tình cờ tôi gặp cô bạn của vợ tôi. Sau vài câu chào hỏi, cô ta đột ngột nói:

- Anh dạo này siêng đi chơi ghê!

Tôi giật thót người. Quỷ tha ma bắt cô ta đi! Thế này thì hỏng bét! Tôi rủa thầm trong bụng và lập tức chối phắt:

- Ðâu có! Chắc chị lầm tôi với ai!

Cô ta cười cười:

- Thôi đi, đừng có chối! Tôi gặp hai vợ chồng anh đi chơi thảo cầm viên hoài. Tuần nào tôi chẳng dẫn con tôi ra đấy.

Chà, còn giở giọng nói kháy ra nữa! Tôi là chúa ghét trò chuyện với loại đàn bà này. Có giỏi thì cứ kể tuột cho vợ tôi biết đi! Làm gì phải quanh co!

Thấy tôi sầm mặt, cô bạn tỏ vẻ ngạc nhiên và thận trọng cáo từ.

Nhưng chưa hết. Ở đời chẳng thiếu gì người độc mồm độc miệng. Hôm sau, tới phiên bà hàng xóm tôi châm chọc:

- Sao dạo này thấy cậu ở nhà hoài?

Mặc dù khó chịu trong lòng tôi vẫn phải trả lời, giọng lấp lửng:

- Có gì đâu, bác!

- Có chứ! – Bà hàng xóm gật gù – Tôi thấy cậu thay đổi nhiều. Trước kia có bao giờ tôi thấy cậu dẫn vợ đi coi hát hằng đêm như lúc này đâu!

Tôi bước vào nhà, đóng sập cửa lại, bỏ mặc bà già đứng ngơ ngác bên kia hàng rào. Hừ, xiên với xỏ, lắm điều! Chuyện mình không lo, cứ đi chõ mũi vào chuyện thiên hạ, quỉ quái gì thế không biết!

Trong cơn bực tức, tôi nằm nhà suốt một ngày, không thèm ló mặt ra đường. Tôi giận tất thảy mọi người. Trừ vợ tôi. Cô ta lúc nào cũng chăm sóc tôi tử tế, lại không nói cạnh nói khóe một lời. Tôi giận cả Bụt. Lỗi này là do Bụt cả thôi. Ðáng lẽ Bụt phải tính đến chuyện che mắt tất cả những người quen thân như đã che mắt vợ tôi. Còn cứ để như thế này thì nguy to. Ðã là Bụt mà cũng mất cảnh giác! Lần đầu tiên, tôi nghĩ đến vị thần hộ mệnh của tôi với một chút khinh thường.

Tuy nhiên, tôi càng ghét loài người thì loài người càng tìm cách tỏ ra mình đáng ghét tợn. Bố tôi đến thăm vợ chồng tôi cũng không ngoài mục đích nói với tôi vài lời:

- Bố thật mừng khi thấy con chịu sửa đổi tính nết. Thật chẳng hay ho gì cái trò chạy rong suốt ngày ngoài đường.

                              
Cô ta lúc nào cũng chăm sóc tôi tử tế, lại không nói cạnh nói khóe một lời- Ảnh minh họa




Bố tôi chưa kịp nói hết lời, tôi đã chui đầu vào mền và bịt chặt hai tai lại.

Tôi nằm trùm mền, mồ hôi túa ra dầm dề, vừa giận dỗi vừa ấm ức. Bố con mà còn đến thế thì thôi! Nhưng khi nỗi bực dọc lắng xuống, tôi lơ mơ cảm thấy có một điều gì đó bất thường trong toàn bộ câu chuyện này. Tôi lạnh toát cả người khi nhớ ra bố tôi là người không thích bỡn cợt, quanh co, móc ngoéo. Vậy thì những điều ông nói với tôi mang ý đồ gì? Còn cô bạn của vợ tôi, còn bà hàng xóm, họ dại gì mà xiên xỏ tôi để chuốc lấy thù hằn! Nhưng chẳng lẽ những chuyện họ nói lại là có thật? Vô lý, ngàn lần vô lý! tôi đâu phải hạng người thích đi coi hát, đi chơi thảo cầm viên với vợ. Vả lại, tôi đâu có làm những chuyện đó! Càng nghĩ ngợi, tôi càng cảm thấy đầu óc rối tung và nhức như búa bổ. Hẳn là có một trò mà mãnh gì đây! Nhưng đó là trò gì?

Ðợi cho bố tôi ra về, tôi tốc mền ngồi phắt dậy. Vợ tôi lập tức chạy đi lấy khăn ướt định lau mặt cho tôi. Nhưng tôi đã kịp túm lấy tay cô ta, hỏi bằng giọng hớt hải:

- Em ơi, điều gì đã xảy ra?

Vợ tôi trố mắt:

- Anh hỏi gì em không hiểu. Ðiều gì là điều gì?

Tôi kịp nhận ra mình đã quá vội vàng. Tôi cố trấn tĩnh và đặt một câu hỏi khéo léo hơn:

- À không, anh định hỏi là tuần vừa rồi anh và em đã xem những phim gì?

Vợ tôi cốc nhẹ lên trán tôi một cách âu yếm:

- Anh đãng trí quá! Phim “Cô gái bên hồ”, “Số phận trớ trêu” nè, rồi “Tấn thảm kịch trong buổi đi săn”, “Ảo vọng tình yêu” nè! Mà anh hỏi để làm gì vậy?

- Hỏi cho biết thôi. Bởi vì tối nay anh định rủ em đi xem phim.

Vợ tôi lắc đầu:

- Thôi, hôm nay mình ở nhà đi. Anh đang ốm mà!

Tôi gieo mình xuống giường, thở dài não nuột. Thế là rõ. Có một tên bịp nào đó đã đội lốt tôi sống trong căn nhà này trong những ngày tôi đi vắng. Hắn đã đánh lừa tất cả mọi người, kể cả vợ tôi. Và hắn đã làm đủ mọi trò nịnh đầm, hèn gì mà vợ tôi chẳng tử tế với hắn và với... tôi. Hừ, một tuần mà đi xem phim với nhau những bốn lần! Tôi đấm tay xuống giường đánh “rầm” một cái khiến vợ tôi đang giặt đồ cũng phải tức tốc chạy lên:

- Gì vậy anh?

Tôi ôm bụng:

- Anh đói. Em chạy ra đầu ngõ mua giùm anh tô phở.

Sau khi dùng kế điệu hổ ly sơn dụ vợ ra khỏi nhà, tôi thu nắm tay và nghiến răng gọi Bụt ba lần.

Ngay lập tức, Bụt xuất hiện. Trước điệu bộ hung hăng như con gà chọi của tôi, Bụt vẫn tỏ ra bình tĩnh:

- Ta có thể giúp gì cho con nữa đây?

Tôi nhăn nhó:

- Thôi, thôi, con lạy Bụt, con chẳng cần Bụt giúp gì nữa sất! Con chỉ cần Bụt cho con biết đứa khốn nạn nào đã lẻn vào nhà con khi con đi vắng, con sẽ xé xác nó ra!

Bụt mỉm cười:

- Con đừng có phát rồ như vậy! Con đã chẳng từng nhờ ta giúp con đi chơi mà vợ con không biết đó sao! Con xem ta đã thực hiện yêu cầu của con tốt như thế nào!

Tôi bứt tai:

- Thì là tốt thật! Nhưng còn cái tên bịp nào đó...

Bụt nhún vai:

- Không phải là tên bịp. Ðó là một cọng hành. Ta đã biến cọng hành thành một người giống hệt con và cho nó sống trong nhà lúc con đi vắng. Có vậy thì vợ con mới không hay biết chuyện làm của con được.

Tôi thở phào:

- Chỉ là cọng hành, nhưng là một cọng hành cực kỳ tốt bụng. Không những đóng tròn vai của con mà nó còn giúp con trở thành một người chồng mẫu mực dưới mắt vợ. Nó dẫn vợ con đi xem phim, nghe ca nhạc, đi hóng mát...

Tôi nóng nảy cắt ngang lời Bụt:

- Thế tối nó ngủ ở đâu?

- Tất nhiên là ở nhà con.

Tôi liếm môi:

- Ở phòng khách chứ?

- Sao lại phòng khách? - Bụt nhướn mắt – Nó ngủ ở phòng ngủ, đúng nơi con vẫn nằm, bởi vì nếu không, vợ con sẽ nghi ngờ...

Tôi cảm thấy máu nóng dồn lên mặt:

- Thế... thế...



Nhưng tôi không làm sao cất nên lời. Cuối cùng tôi đành nuốt nước bọt hai, ba cái rồi im bặt. Hỏi thẳng ra thì thật bất tiện. Tôi có cảm giác lồng ngực mình sắp sửa nổ tung. Hàng trăm dấu hỏi cứ quay tít trong óc. Hừ, cọng hành thì cọng hành chứ! Nó chỉ là cọng hành khi nó chưa thành người kia, còn đã hóa thành người rồi thì nó làm những trò bậy bạ gì chỉ có trời mới biết! Tôi bần thần hỏi Bụt:

- Thế bây giờ nó đâu?

- Cọng hành ấy à?

- Vâng.

- Nó đây.

Bụt thò tay vào túi áo lấy ra một cọng hành còn tươi chìa ra trước mặt tôi. Tôi ngắm nghía cọng hành một hồi và không giấu vẻ nghi hoặc:

- Bụt biến nó thành người xem!

Chiều ý tôi, Bụt vuốt nhẹ lên cọng hành. Cọng hành. Cọng hành lập tức phình ra, cao lên và trong nháy mắt biến thành một người đàn ông trước vẻ mặt kinh hãi của tôi. Thật là quái quỉ, hắn giống hệt tôi, cái tên bịp đó! Dòm hắn tôi cứ tưởng mình đang soi gương. Ngay khi vừa hiện hình người, hắn đã bộp chộp nháy mắt chào tôi, cái mặt trông điểu không thể tả.

Tôi không dằn được cơn giận, định chồm lên thoi cho hắn một quả nhưng Bụt đã nhanh tay gõ lên đầu hắn. Do đó, tay tôi chưa kịp chạm vào người hắn thì hắn đã trở lại là một cọng hành bé xíu, mảnh mai nom đến là vô tội.

Tôi chìa tay ra:

- Bụt cho con mượn cọng hành đi!

- Ðể làm gì?

- Xem qua một tí.

Tôi tưởng Bụt sẽ từ chối, nhưng không. Tôi cầm lấy cọng hành quan sát thật kỹ và bỗng nghe nhói nơi tim khi phát hiện ra chùm rễ lòa xòa ở phía cuối cuống hành. Thế này thì hỏng bét! Tôi rủa thầm trong bụng và nhanh tay cho cọng hành vào miệng nhai ngấu nghiến, bất ngờ đến nỗi Bụt cũng không kịp can thiệp.

Nhìn tôi hùng hổ ăn sống nuốt tươi tên bịp bợm, Bụt chỉ biết lắc đầu:

- - Con làm hỏng hết! Từ nay ta biết lấy ai ở nhà để thay thế con?


Tôi xua tay lia lịa:

- Thôi khỏi, khỏi! Tự con ở nhà lấy được rồi. Từ nay trở đi Bụt đừng có dắt bất cứ tên khốn nào vào nhà con nữa, dù nó là cọng rơm, cọng tỏi hay cọng gì gì... Tưởng Bụt giúp thế nào chứ giúp kiểu đó thì con không ham.

Nghe tôi trách móc, Bụt tặc lưỡi:

- Thì ta biết làm thế nào! Bất cứ sự dối trá nào cũng đều phải trả giá cả, làm sao khác được. Nếu con không muốn thì thôi, ta đi đây. Chào con!

Bụt đến và đi khỏi đời tôi hư ảo như trong một giấc mơ, hệt chuyện cổ tích. Nhưng tôi kthì không mơ một chút nào. Tôi biết từ nay về sau tôi sẽ phải là trụ cột trong nhà, sẽ phải chăm sóc vợ nhiều hơn, dẫn vợ đi xem phim, nghe ca nhạc, đi dạo mát... nói chung là làm tất cả những điều mà thằng chồng mẫu mực chết tiệt kia đã làm.

Và lạ lùng làm sao, tôi đã làm tất cả những điều đó trôi chảy đến không ngờ, dường như trước đây chính tôi chứ không phải một ai khác đã làm thay cho tôi. Cô bạn của vợ tôi, bà hàng xóm, bố tôi và ngay cả vợ tôi nữa, chắng ai nghi ngờ gì về tính liên tục trong nếp sống gương mẫu của tôi. Nói cho đúng ra thì vợ tôi cũng có một thắc mắc nho nhỏ. Cô ta thường hỏi tôi:

- Sao dạo rày bỗng dưng anh lại thích nhai cọng hành vậy hả?

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Chúc Anil mãi hạnh phúc

Tôi không sao làm quen được với ý nghĩ Anil của tôi sắp lấy vợ.

Từ Ấn Độ, Anil gọi điện báo tin lễ đính hôn của anh đã được ấn định. Tôi không sao diễn tả được cảm giác mình khi ấy. Một chút bối rối, hụt hẫng, nhói đau chạy dọc cơ thể trước khi tôi kịp nhẹ nhàng mà hờ hững "chúc mừng anh" rồi cúp máy.

Suốt mấy tuần sau đó, tôi rơi vào trạng thái mà tôi chưa từng bao giờ trải qua. Tôi không khóc, không thể khóc như những ngày đầu với cảm giác bị bỏ rơi khi chị gái tôi có người yêu. Tôi cũng không trở nên im lặng một cách đáng sợ. Nhưng rõ ràng là tôi có những dấu hiệu bất thường. Tôi không sao làm quen được với ý nghĩ Anil của tôi sắp lấy vợ. Có những lúc bất chợt tôi thẫn thờ. Cũng có khi tôi ước giá như chúng tôi không gặp nhau. Hay ít ra cũng đừng trở nên thân thiết dường ấy.

Anil để lại trong tôi ấn tượng rất đặc biệt. Thấp thoáng trong anh một điều gì thật kỳ lạ, đầy thu hút. Chúng tôi nhanh chóng hiểu và quý mến nhau. Từ ngày quen tôi, anh như gắn bó hơn với con người Việt Nam. Cũng như, không biết từ bao giờ, với tôi, hai tiếng "Ấn Độ" đã trở nên quá đỗi gần gũi, thân quen. Anil kể tôi nghe về những lễ hội độc đáo, những điệu múa, những món ăn truyền thống ở quê hương anh. Về Kerala xanh thẳm một màu của cây lá, của những hàng dừa thẳng tắp dài vô tận - nơi anh sinh ra và lớn lên. Về Appa và Amma nuôi dạy anh thành người. Về những trò nghịch ngợm của cô cháu gái Kalyani kháu khỉnh. Về Kishore - người bạn thân thiết nhất...

Tôi vẫn sẽ "chúc mừng anh" nhưng vẻ hững hờ trong giọng điệu sẽ được thay thế bằng sự chân thành của một người em gái (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn sẽ "chúc mừng anh" nhưng vẻ hững hờ trong giọng điệu sẽ được thay thế bằng sự chân thành của một người em gái (Ảnh minh họa)
Chúng tôi cứ vô tư, trong sáng nhiều năm liền như vậy cho đến khi tôi cảm nhận được ánh mắt Anil nhìn tôi trìu mến hơn, sự quan tâm sâu sắc hơn, lo lắng nhiều hơn mỗi lần tôi đau ốm, ngọng nghịu mấy chữ tiếng Việt "Anh rất mến em" đầy âu yếm, chia sẻ với tôi ý định định cư lâu dài của anh ở California. Bằng sự nhạy cảm con gái, tôi biết đó là một "bước tiến" trong mối quan hệ của chúng tôi. Anil đã không còn coi tôi đơn giản là "người bạn bé nhỏ" hay "cô em út". Còn tôi? Tôi bắt đầu nghe nhạc Ấn thường xuyên hơn; tìm hiểu, đọc sách về Ấn Độ nhiều hơn; chăm chỉ vào bếp hơn vì: "Con gái nên biết nấu ăn ngon" và chưa khi nào cái tên Anil lại được nhắc đến nhiều đến vậy. Tình yêu?

Ngay lúc chính chúng tôi còn chưa chắn chắn về tình cảm của mình, ba mẹ Anil muốn anh về Ấn Độ. Họ đã chọn cho anh một người con gái tốt. Lại rất hợp với cái gọi là "lá số tử vi" - một niềm tin tôi không bao giờ có thể hiểu được. Anil nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc hỏi: "Em có thật sự muốn anh lấy vợ không?". "Thật sự", tôi trả lời dứt khoát "Em muốn anh cũng lấy vợ, có con bình thường như bao người đàn ông khác". Hơn ai hết, tôi hiểu rằng tình yêu giữa chúng tôi, nếu có, không đủ lớn để chúng tôi có thể vượt qua mọi khó khăn, sự khác biệt quá rõ rệt về phong tục tập quán, thói quen, nếp nghĩ, lối sống... Một phụ nữ Kerala sẽ hiểu, chăm sóc, mang lại hạnh phúc cho Anil tốt hơn tôi.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, tôi không khỏi sốc khi nghe chính Anil thông báo về lễ đính hôn của anh với Mini. Chấp nhận và làm quen với sự thật này khó hơn tôi nghĩ. Nhưng tôi vững tin rằng thời gian là phương thuốc nhiệm màu xoa dịu mọi niềm đau. Nhất định, vào ngày cưới của Anil, tôi vẫn sẽ "chúc mừng anh" nhưng vẻ hững hờ trong giọng điệu sẽ được thay thế bằng sự chân thành của một người em gái.
cohangxomsaigon@yahoo.com

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Anh bỏ thuốc lá rồi, vì một người anh yêu!

Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!

Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được. Chỉ còn cách giấu người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua, vờ như không biết người yêu vẫn lén lút "hôn môi" với những chiếc đầu lọc thuốc lá.

Có lúc bực quá, cô cũng cằn nhằn:

- Hút thuốc lá ngon không? - Cô nhíu mày hỏi.

- Không ngon lành gì cả, nhưng không thể không hút.

- Em và thuốc lá, anh chọn ai?

- Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không thể ngừng yêu em.

Còn nhớ hồi mới quen nhau, anh hút thuốc nhiều kinh khủng. Cứ rảnh ngón tay ra là lại thấy điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lúc thức đêm viết báo cáo thì càng khỏi nói, hút như đang tham gia cuộc thi hút thuốc lá nào đó. Cô thường ngạt thở, rát họng vì khói thuốc của người yêu.


Sau khi yêu nhau, anh mới bắt đầu bớt dần thuốc lá, những lúc vui vẻ ngồi quán với bạn bè, thường lẻn ra ngoài toa-lét một lúc châm điếu thuốc rồi vào ngay. Có lần vẫn bị bắt quả tang khi ai cũng ngửi thấy trên người anh mùi thuốc lá trộn với mùi nước hoa và nước tiểu của toa-lét công cộng, họ khẽ nhăn mặt.

Lần ấy, cô giận người yêu ghê lắm, cãi nhau to, chiến tranh lạnh suốt mấy ngày.

Có tối trời đẹp, trăng sao sáng lấp lánh, hai người bên nhau tận hưởng những giây phút lãng mạn của tình yêu, cô ngả vào lòng anh rồi... im bặt.

Anh cúi đầu xuống hỏi:

- Sao em tự dưng im ắng thế?

- Lúc nãy anh vừa hút thuốc lá à?

- Anh... à ừ... - Anh ấp úng.

Cô lập tức đẩy anh ra, đứng lánh sang một bên.

- Có một điếu thôi mà... anh không nói dối em! - Anh khổ sở cầu hoà.

- Sao anh không thể vì em mà bỏ thuốc lá đi? - Cô giận dỗi, và xen lẫn cả thất vọng.

- Em hãy cho anh một thời gian nữa được không?

- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh có biết không hả?

Kỷ niệm ba năm yêu nhau, họ hẹn nhau ra bãi biển kỷ niệm. Trên xe ô tô, bất ngờ cô sờ tay thấy một bao thuốc hút dở dưới khe ghế ngồi.
Cô không giận, như thể đã quen với việc ấy, nhưng cô giữ luôn bao thuốc. Anh sợ hãi nhìn người yêu, cô không có ý định trả bao thuốc cho anh.

- Anh hứa với em đi, anh hút nốt ba điếu cuối cùng trong bao thuốc này, rồi đừng hút nữa nhé!

Không nói nên lời, có điều gì cảm động dâng lên ăm ắp quanh đó. Anh chỉ biết cười ngượng nghịu, gật đầu.

Lúc ấy cho dù bắt anh lên rừng gươm, xuống biển lửa, anh cũng sẵn lòng.

Cô cũng biết bỏ thuốc lá đâu phải một sớm một chiều. Chỉ có điều, thấy người yêu không quyết tâm làm việc đó, cô muốn nghĩ cách giúp người yêu mình bỏ thuốc. Nào kẹo cai thuốc, thuốc đặc trị dứt cơn nghiện thuốc lá... cô đều cố mọi cách mà chẳng mang lại kết quả gì.

- Hay là em cũng học hút thuốc là, rồi em nghiện thuốc, rồi em sẽ cai thuốc làm gương cho anh?

- Ngốc lắm, có ai làm thế bao giờ!

- Biết đâu sẽ có tác dụng?

- Tại sao em lại phải ép mình làm cái điều chính em không muốn?

- Vậy làm thế nào để anh cai thuốc đây? - Cô lo lắng hỏi.

- Anh đã cố hết sức rồi! Ngốc ạ!

Vào giữa chợ đêm trung tâm thành phố, cô kéo anh vào hàng chụp ảnh Hàn Quốc, nhét đồng xu vào máy ảnh, rồi dán tấm ảnh nhỏ của mình vào ví anh:

- Lúc nào anh định bật diêm châm thuốc lá, anh hãy nhìn hình em!

---

Giằng co nhiều năm, anh phát chán vì việc cai thuốc như một bóng ma lởn vởn bao quanh họ, làm họ xung đột, giằng co, coi thường nhau, trách móc nhau, rốt cuộc, anh đề nghị chia tay nhau!

Họ cùng để nước mắt rơi suốt một đêm, sau khi gác máy điện thoại, tối hôm ấy. Anh chờ cô bỏ máy trước, rồi mới gác máy, kết thúc cuộc tình suốt mấy năm

Cô sống nhẹ nhõm, nhưng cứ cảm thấy như cuộc sống đã thiếu đi thứ gì đó. Dường như anh đã tan biến đi trong cuộc đời cô, những vấn đề khó khăn quanh việc cai thuốc cũng tan biến đi. Nhưng giờ đây, cứ mỗi khi có ai hút thuốc, ngửi thấy hơi khói ấy, cô lại nhớ người yêu cũ da diết. Cô nhớ mùi thuốc lá trên người anh.

Nhớ tha thiết những giây phút ngả đầu lên vai anh, vai anh có mùi khói thuốc. Nhớ những lần anh tìm trăm phương nghìn kế để xua đi mùi khói thuốc ám quanh mình.

Cô bắt đầu điếu thuốc đầu tiên của mình như thế. Lúc ấy, nỗi nhớ anh trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Cô bắt đầu điếu thuốc thứ hai trong căn phòng, khói mờ bao phủ khắp, cả đệm ga giường có mùi khói thuốc, cũng như đã biến thành những chăn gối ám khói của anh ngày xưa mà cô từng căm ghét.

Ngửi thấy hơi thuốc phảng phất đâu đây, cô mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Ngày nối ngày qua, cô không thể xa điếu thuốc lá nữa. Là nghiện thuốc, là yêu cơn ghiền ấy, tất cả cảm xúc không còn rõ rệt nữa. Cô chỉ biết là mình đã nghiện.


Một năm sau, họ gặp nhau bất ngờ ở góc phố. Như những người bạn cũ đã lâu không gặp gỡ, họ ra bờ biển ngồi hàn huyên. Cô đã gầy xanh đi rất nhiều, anh nhìn cô thương xót, đó có lẽ là vì lỗi lầm của anh.

Cô châm lên một điếu thuốc.

- Em hút thuốc? - Anh kinh ngạc nhìn cô.

- Vâng. Anh hút không? - Cô rít một hơi thật sâu, đưa cả gói thuốc cho anh.

- Không, anh bỏ thuốc lá rồi!

- Hả? Anh bỏ thuốc hồi nào? - Cô kinh ngạc nhìn anh.

- Nửa năm trước, vì một người anh yê

Cô lặng đi. Điếu thuốc giữa ngón tay run rẩy. Bao năm yêu nhau, tha thiết như thế, chỉ hy vọng người yêu bỏ thuốc lá, vậy mà không mạnh bằng một người yêu gặp sau đó nửa năm.

Cô cảm thấy mình đã thất bại hoàn toàn, trong đời, trong tình cảm.

Và cô im lặng ngồi hút hết những điếu thuốc còn lại.

- Và em, vì sao bây giờ em lại nghiện thuốc lá?

- Từ một năm trước, vì một người em yêu.

- Vậy... có phải vì em muốn giúp anh ta cai thuốc không? - Anh nghĩ đến một người nào đó đã đến thế chỗ mình trong đời cô. Hay đó là mình, một năm trước là lúc anh đòi chia tay.

Anh mở ví ra, đưa cô xem tấm ảnh nhỏ nhoi còn trong đó.

- Đây là người đã giúp anh cai thuốc, vì anh muốn được quay trở lại bên người đó!

Cô nhìn nhoà đi trong nước mắt, những giọt nước mắt to lăn xuống dọc theo gò má.

- Anh đã bỏ thuốc lá rồi. Giờ hãy để anh giúp em bỏ thuốc, có được không?

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Nàng dâu thảo

Ông bà ta có câu “Giàu vì bạn, sang vì vợ” chẳng sai với trường hợp của anh. Anh là con trai Bắc, chị là con gái miền Trung.

Dù làm dâu ở xa, có sự khác biệt về phong tục tập quán, lại trong một gia đình đông đúc, có nhiều mối quan hệ như gia đình anh, nhưng cách đối nhân xử thế của chị luôn làm hài lòng tất cả các thành viên gia đình nhà chồng.

Từ ngày cưới chị về, mọi việc trong gia đình anh chị đều tham gia với tinh thần ‘người một nhà’. Ai có chuyện gì cần giúp đỡ chị luôn sẵn lòng. Hoàn cảnh gia đình anh khó khăn, ba mẹ chỉ làm nông, lại đông con nên chỉ có mình anh là con trai út mới được ăn học đến nơi đến chốn. Vì thế, so với các anh chị em trong nhà, kinh tế của anh chị có khấm khá hơn vì cả hai vợ chồng đều có công việc ổn định. Nhưng, không phải vì thế mà chị tỏ ra kênh kiệu hay coi thường người khác, mà trái lại, cách sống của chị rất bình dị, thân thiện. Mọi người yêu quý chị ở cái nết ăn ở, đối xử với nhau bằng tình thương và trách nhiệm. Hàng xóm ai cũng bảo anh sao mà khéo chọn vợ.

Đối với bố mẹ chồng chị hết mực hiếu thảo. Ở xa không có điều kiện chăm sóc nên lúc trái gió trở trời chị luôn điện thoại hỏi thăm sức khỏe và gửi thuốc thang đầy đủ mỗi khi các cụ đau ốm. Các ngày kỵ giỗ ở quê chị đều nhớ hết. Không đợi anh nhắc, chị chuẩn bị sẵn đồ lễ cúng ông bà. Dịp lễ, Tết chị đều lên kế hoạch sắm sửa quà Tết chu tất cho cả hai bên nội, ngoại. Hầu như năm nào anh chị cũng sắp xếp về Tết. Chị đảm đang lại khéo léo nên họ hàng nhà chồng ai cũng đều quý mến chị và rất mong chị về.

Hôm rồi, anh cả ở ngoài quê điện thoại vào nhờ chú thím bố trí cho cháu một chỗ ở vì cháu đã đậu đại học trong thành phố này. Nhà không được rộng rãi, hai vợ chồng và hai đứa con đang tuổi ăn học cũng cần không gian thoải mái để sinh hoạt, giờ có thêm người nữa sẽ bất tiện nhưng không thể từ chối thẳng với anh cả, lại khó nói với vợ, anh lo lắng chưa biết phải xử thế nào. Thấy chồng băn khoăn, chị chủ động bàn với anh tạm thời để cháu vào ở phòng với bé Vy, còn cu Bin qua phòng chung với bố mẹ. Chị nói: “Giờ mình từ chối anh cả cũng khó vì lần đầu tiên cháu đi xa nhà, anh chị không yên tâm nên mới gửi gắm, mình chịu khó vậy”. Anh nghe rất vui và cảm động vì vợ hiểu mình và chịu khó sắp xếp mọi việc vẹn cả đôi đường. 

Với tấm lòng nhân hậu, chân thành, thái độ ứng xử khéo léo chị đã tạo nên một không gian hòa hợp, ấm cúng, hạnh phúc với đại gia đình. Bởi thế, anh luôn cảm thấy tự hào vì cưới được một người vợ hiền, một nàng dâu thảo. Trong lòng anh, chị luôn là số 1. 

Theo Anh Đào-PNO

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Mẹ ơi… con là gái quê!.

Lần đầu về nhà anh, thái độ niềm nở của mẹ anh đối với tôi biến mất ngay sau câu hỏi của bà: “Nhà cháu ở đâu?”
Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu là câu chuyện xưa như trái đất. Đời nào cũng vậy, thời kỳ nào cũng thế, mối quan hệ này có lẽ chẳng bao giờ thay đổi. Một cô gái lạ chen vào cuộc sống của một gia đình làm xáo trộn tất cả cuộc sống của các thành viên trong gia đình đó. Không có gì là lạ khi những xung đột giữa các thành viên trong gia đình xảy ra, nhất là với mẹ chồng và nàng dâu mới. Câu chuyện của tôi không chỉ đơn thuần như vậy. Có lẽ cuộc sống hiện đại, văn minh hơn con người ta lại càng có tiền để thể hiện đẳng cấp riêng của họ, đến nỗi không biết từ bao giờ cái khẩu ngữ “đồ nhà quê” lại có nhiều người để ý đến vậy.

Tôi là một cô gái quê đúng nghĩa. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân, tôi luôn nỗ lực, chăm chỉ học hành mong cuộc sống của mình mai sau sẽ tốt hơn bố mẹ. Ngày cầm trên tay tấm bằng đại học, bước chân ra thành phố, tôi đã quyết tâm sẽ sống thật tốt, bám trụ ở cái cái thành phố bon chen này. Bốn năm học đại học là quãng thời gian dài vất vả, nhưng nó đã dạy cho tôi tính tự lập và những kỹ năng sống cần thiết để khi ra trường, tôi nhanh chóng tìm được một công việc phù hợp với sở thích và nguyện vọng của mình.

Tôi không phủ nhận mình là một cô gái có tham vọng. Nhưng trong chuyện tình cảm, chưa bao giờ tôi có suy nghĩ lợi dụng hay đặt điều kiện của đối phương làm tiêu chí quyết định để tuyển người yêu. Dù có nhiều vệ tinh theo đuổi nhưng tôi lại chọn anh, một chàng công tử Hà Thành, yếu ớt, xanh xao, gầy guộc. Bạn bè cứ bảo tôi tham lấy chồng Hà Nội nên mới chọn anh, nhưng tôi không hề quan tâm để ý. Ở bên anh, tôi thấy vui, thấy hạnh phúc và an toàn, thế là đủ. Nhưng đó là đủ đối với tôi, còn với người nhà anh… điều kiện của tôi phải nói là quá thiếu.


(ảnh minh họa)

Lần đầu về nhà anh chơi, cái ánh mắt tươi cười, thái độ niềm nở của mẹ anh đối với tôi đã biến mất ngay sau câu hỏi của bà: “Nhà cháu ở đâu?”. Khi biết tôi là gái quê, đang ở trọ, bà tỏ ra không hài lòng ra mặt. Sau lần đó, mỗi lần tôi đến nhà anh chơi, mẹ anh đều tìm cách soi mói, để ý để bắt lỗi, thỉnh thoảng, bà lại đụng đến cái từ “nhà quê” khiến tôi rất chạnh lòng. Đúng, tôi ở quê nhưng so với nhiều cô gái ở thành phố không biết làm gì, suốt ngày chỉ chơi bời thì tôi còn hơn khối. Mỗi lần về nhà anh, tôi đều buồn, đều tủi, nhưng vì yêu anh tôi vẫn cố gắng chịu đựng mong sẽ có ngày mẹ anh sẽ hiểu tôi, bỏ qua cái sự phân biệt nhà quê và thành phố của bà và chấp nhận tôi.
Minh Trúc

 
BACK TO TOP