Thứ Ba, 11 tháng 6, 2013

Nếu mai anh chết em có buồn không

Cậu bé và cô bé đã wen nhau đc hơn 1 năm, cuộc sống với họ như thiên đường. cô bé rất thương yêu và luôn muốn làm cậu bé vui vẻ. cậu bé thì luôn bảo bọc, chìu chuộng cô bé. Họ đã dự tính biết bao nhiêu cho tương lai sau này. Nhưng rồi những dự tính ấy trở thành kỷ niệm khi nó chưa xay ra ….. 

Cô bé cảm thấy chàng trai wá nhu nhược, cô bé nói gì, cậu bé điều làm theo, cô bé muốn gì cậu bé điều cố gắng làm cho kì đc. Cuộc sống của cô bé khi có cậu bé wá đầy đủ, đầy đủ đến mức làm cho cô bé cảm thấy khó chịu. “Sao anh ấy lại wá nhu nhược như vậy, sao anh ấy không như những chàng trai khác, biết tức giận, biết ghen tuông. Sao anh ấy không bao giờ đưa ra ý kiến về 1 việc gì đó, sao anh ấy không 1 lần đi trước mình trong những buổi đi chơi, chỉ biết đi theo mình. Sao lại có người thiếu tự tin như vậy….” Nghĩ tới đây cô bé nhíu mày lắc đầu không nghĩ nữa rồi quyết định chia tay.

- Mình chia tay anh nhé !

Cậu bé im lặng giây lát gòi gật đầu đồng ý. Họ không gặp nhau 1 thời gian sau đó. Cô bé thấy bị sock vì cái cách trả lời của cậu bé, cô bé càng phẫn nộ khi biết đc rằng cậu bé vẫn thương yêu cô nhưng lại quá hèn kém tới mức không dám mở lời níu kéo cô. Suốt thời gian sau khi chia tay cô bé không wen ai cả, trong đầu cô vẫn nghĩ về cậu bé trong giận dữ. Cô cảm thấy bắt đầu ghét cậu bé.

Rồi 1 ngày cậu bé điện thoại cho cô bé và hẹn cô bé đi chơi. Cô bé hy vọng cậu bé đã thay đổi, sẽ đủ can đảm níu kéo cô, vì cô đoán cậu vẫn còn yêu cô. Họ đã rất vui vẻ, cậu bé đã làm cô bé cười rất nhiều. Nhưng điều đáng thất vọng là trong suốt cuộc đi chơi họ đã không nói gì về tình cảm của nhau. Cậu bé đưa cô bé về nhà khi trời tối, đứng trước cửa nhà cô bé, cậu bé hỏi khẽ:

- Nếu ngày mai anh chết, em có khóc không !!

- Không bao giờ.

Bằng giọng bực tức vô độ, cô bé giận dữ bức vào nhà và đóng sầm cửa lại, không để ý gì tới 1 nụ hài lòng trên mặt cậu bé. Cô không ngờ chàng hèn kém tới mức nghĩ đến cái chết mà không nghĩ sẽ níu kéo bạn gái trong khi bạn gái mình chưa có người yêu khác.

Ngày hôm sau cô hơi bất an vì câu hỏi đó của cậu bé, cô điện thoai cho cậu bé, bên kia đầu dây là giọng của mẹ cậu bé trong nước mắt. “ nó đi rồi cháu ạh, đi xa bác rồi, đi mãi mãi rồi” cô bé hốt hoảng, trong đầu cô chợt nghĩ “anh ấy đi đâu, sao lại đi, sao thế ….” Rồi hàng ngàn hàng ngàn suy nghĩ trong đầu khiến cô ném điện thoại xuống, và chạy wa nhà cậu bé, wên cả việc chào mẹ cậu bé.

Cậu bé nằm yên trước mặt cô bé, nụ cười hiền từ mà cậu dung để cười với cô bé vẫn đang ở kia, trên mặt cậu bé. Giờ đây cô bé thấy sao nụ cười đó quá thân quen, sao nụ cười đó lại dịu dàng thế, sao nụ cười đó trong wá khứ đã làm cô ấm áp bao nhiu thì nay lại lạnh lẽo bấy nhiu. Cô đứng như chết lặng, nước mắt không ngừng tuôn chảy…. căn bệnh wái ác đã lấy mất cậu bé.

Mẹ cậu bé bước tới bên cô bé và đưa cho cô bé 1 lá thư, lá thư mà cậu đã dùng những giờ phút cuối cùng của cuộc đời để viết.

“Bé ngốc của anh àh ^^, anh xin lỗi vì bỏ em lại 1 mình trên cuộc đời này. Em nhớ không em đã từng đòi anh phải chở em đi 30 km chỉ để mua 1 cây kẹo em thích rồi sau đó nói anh ngốc wá, em nói dzậy cũng làm thiệt. Rồi lúc em đòi anh phải cõng em đi lên 4 tầng lầu của 1 siêu thị và anh đã phải bò đi khi lên tới nơi vậy mà em còn trách, đáng đời ai biểu yêu em … Còn nhiều lắm em nhỉ, kỉ niệm mà, nhiều lắm. em đã từng trách anh sao anh lúc nào cũng không có chính kiến, lúc nào cũng chỉ biết nghe theo em, chìu chuộng em lúc đó anh chỉ im lặng, và h anh sẽ cho em câu trả lời, vì đó là lúc anh biết mình sống không còn đc bao lâu nữa em àh. Anh phải dùng hết sức để che chở và chìu chuộng những ý thích của em để em không bao giờ buồn nữa, nhưng h anh xin lỗi vì anh không thể che chở, chìu chuộng em đc nữa. em cũng từng hỏi sao không bao h em thấy anh đi trước em như những người con trai khác, chỉ lủi thủi đi theo sau em, không đáng mặt nam tử gì hết, anh rất muốn nói vì anh không muốn em nhìn thấy anh way lưng về phía em ^^. Có lẽ em cũng buồn lắm khi anh chấp nhận lời chia tay của em quá dễ dàng phải không em, anh không muốn mình chia tay đâu, thật lòng đấy. nhưng đó là ý của em mà, anh chỉ muốn em vui. Vả lại anh cũng không muốn em buồn khi anh ra đi. Anh đã cảm thấy rất vui vì câu trả lời của em hôm wa. Ít nhất trong suốt thời gian mình quen nhau anh đã cho em niềm vui, và đến phút cuối đời anh, anh vẫn không làm em khóc. Anh Yêu Em nhiều lắm, ngốc ạh”

Cô bé khóc òa lên như 1 đứa trẻ, cô quỳ xuống bên cạch cậu bé và gào to lên giữ không khí trang nghiêm

“Đồ ngốc, ai bảo anh không làm em khóc, em nói dối đó có biết không, sao lại có người ngốc như anh chứ, Em Yêu Anh nhiều lắm lắm anh có biết không …….”

Và cô đã biết cô chưa bao giờ ngừng yêu cậu bé kia, ngay khi họ đã chia tay và ngay khi cô nghĩ là cô ghét cậu bé thật nhiều, tình yêu có thể hiện diện ở khắp nơi, 1 cử chỉ quan tâm, 1 sự chìu chuộng, và cả trong sự giận hờn, ghen ghét.

Giờ đây xung quanh cô bé chỉ toàn là kỉ niệm với cậu bé, cô bé xót xa khi nhớ về những ngày bên cậu bé, cô càng xót xa hơn khi nghĩ về những tương lai mà họ đã từng dự tính. Tương lai đã trở thành kỉ niệm ngay cả khi nó chưa xẩy ra.
(Sưu tầm)

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Chỉ cần 5 phút thôi, tôi hứa bạn sẽ phải khóc.

1. Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe
chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần. Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó:
"Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa". 
Vì sợ anh làm hại nó nên mẹcấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống... Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn
ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trúthết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi. Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: 
"Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?".
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi:
 "Đến đây cầm tay em một tí này".
Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: "Không... không cầm... truyền bệnh, truyền bệnh". Hôm đómợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi. 
2. Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi chỗ khác. Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói:
"Ăn... ăn... em ăn đi".
 Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.
Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng
phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: "Anh, anh". Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: "Anh".
Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó. 
3. Từ nhỏ nó đã bịngười ta gọi là "em thằng ngốc". Lớn lên, nó ghét cách
gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó. Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên - là anh trai nó. Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: 
"Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc".
 Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần. Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: 
"Đánh...đánh con, đừng đánh em". Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: "Ăn... ăn, em ăn đi".
Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấnquýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó. Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt. 
4. Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa. Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc
đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu. Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: "Đẹp không? Có hợp không?". Anh nó gật đầu, ngoác
miệng cười. Nó viết lên giấy hai chữ "huynh đệ" rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành "đệ huynh". Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh.
 5. Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà. Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: "Nói chuyện với anh con mấy câu này". Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: "Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó". Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: "Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thậtnhiều quà". Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh,
một anh trai đần độn. Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét. Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: "Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này". Thế nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa. Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng 
 "Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa". Bố mẹ nó úp mặt khóc...
Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ "huynh đệ". Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết "đệ huynh".
Sưu tầm

Xin đừng yêu anh trong một ngày!



Một chàng trai đưa ra 1 thử thách với người yêu mình:

“Chỉ cần em có thể sống 1 ngày mà ko có anh, ko nhắn tin, gọi điện hay gặp gỡ, anh sẽ yêu em cho đến ngày anh chết”

Cô gái vui vẻ đáp ứng và làm theo đúng những gì chàng trai nói mà ko biết đó là ngày cuối cùng chàng trai phải chiến đấu với căn bệnh ung thư thời kì cuối…..

Ngày hôm đó, cô gái chạy đến nhà chàng trai với một nụ cười chiến…thắng. Nhưng rồi nụ cười đó vỡ oà theo những dòng nước mắt khi cô khuỵu xuống bên chiếc quan tài mà chàng trai đang nằm.

Và khi cô gỡ một mảnh giấy nhỏ mà chàng trai đã cầm thật chặt trong tay trước khi chết, trái tim cô như vỡ ra từng mảnh.
Trên đó viết: Em đã làm được rồi, em yêu. Em có thể làm được nó mỗi ngày chứ? ANH YÊU EM ♥
(Sưu tầm)


Thứ Năm, 6 tháng 6, 2013

Người mẹ đi lạc

Đường phố giờ tan tầm đông như mắc cửi. Có chiếc taxi cứ cố tạt sát vào lề đường, nơi chỗ ngồi của một bà lão ăn xin. 

Người thanh niên lái xe chỉ kịp bỏ vội đồng 5 xu vào cái nón mê của bà cụ rồi lại vội vã đánh xe đi, tránh những tiếng còi xe đằng sau inh ỏi. 
Người khách ngồi ghế không hết ngạc nhiên về hành động hiếm gặp ấy trong cuộc sống xô bồ mà dường như ai cũng có ít thời gian hơn để quan tâm đến những điều nhỏ nhoi xung quanh. 

- Anh vẫn thường làm thế khi gặp bất cứ người ăn xin nào à? 
- Cũng không hẳn. Chỉ những lúc tôi có sẵn tiền lẻ và không vội. 
- Tôi thấy tò mò vì trong xã hội này, người giàu rất nhiều, nhưng người ta… 

Vị khách không nói tiếp vì nghĩ rằng người thanh niên có thể hiểu được mình định nói gì. Đáp lại thắc mắc đó là nụ cười hiền hậu của người thanh niên qua gương chiếu hậu. 

- Anh có thể giải thích cho tôi được không? Tôi rất tò mò. Dù sao thì đoạn đường chúng ta đi cũng khá dài. 

Ra khỏi nút giao thông, người thanh niên bắt đầu kể chuyện mình với giọng trầm ấm, cảm giác như của một người từng trải và điềm đạm. 

Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, không có gia đình, cũng không biết bố mẹ mình là ai. Chỉ biết cho tới khi lớn lên, tôi đã gọi một người đàn bà bị tâm thần là mẹ. Nghe hàng xóm kể rằng, ngày đó, khi mẹ nhặt tôi về nuôi, tôi gầy guộc đen đúa như con mèo hen. Mẹ nhặt được tôi ở đâu thì không ai biết. Sau ngày đưa tôi về, đi đâu bà cũng mang tôi theo. Cũng nhờ cái nghề xin ăn thiên hạ của mẹ mà tôi được như ngày hôm nay. Cho đến giờ tôi vẫn không lí giải nổi tại sao một người đàn bà tâm thần, xin ăn ngày đó đã quyết định đèo bòng thêm một đứa trẻ không biết từ đâu ra. 
Tôi sống với mẹ gần 16 năm như sống với người thân ruột thịt duy nhất trong đời mình. Tôi đã có thể kiếm tiền nuôi mẹ và không cho mẹ đi xin ăn nữa. Nhưng bệnh của mẹ tôi ngày càng nặng. Bà thường trốn nhà đi, có khi 3 ngày mới về. Một hôm khi đi làm về, tôi không thấy mẹ ở nhà. Tôi tìm mọi cách nhưng không sao tìm thấy mẹ. Bao nhiêu năm qua, tôi không chuyển chỗ ở, hi vọng một ngày nào đó mẹ lại trở về… 

Câu chuyện người thanh niên kể vừa dứt thì trời bắt đầu mưa. Cả hai người ngồi trong chiếc taxi đều lặng im không ai nói lời nào. Bên ngoài, bóng dáng những bà mẹ đang đội mưa trở về với những đứa con.
Nguồn: truyennganhay

Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

Hai đám tang cho một cuộc tình



Tôi đi dự hai đám ma cùng một ngày. Đây là lần đầu tiên tôi nhận hai tin báo cùng một lúc. Nó làm tôi quá sửng sốt đến nỗi cả đêm không sao chợp mắt được. Người ta thường nhận hai hay vài thiệp cưới cùng một ngày, còn tôi… Choáng váng. Tôi không ngừng trách mình. Phải chăng tôi không có sự nhạy cảm hay vì em che đậy một cách tinh vi để không bị tôi cản trở kế hoạch? Em! Một cô gái ngây thơ, trong trắng và rất đáng yêu.
Em! Đáng lẽ ở độ tuổi 17 chỉ biết học, chơi và vô tư nhìn cuộc sống màu hồng, nhưng không, em đã bước chân vào con đường mà có lẽ ở độ tuổi đó chưa nên bước vào. Mối tình đầu của em bị lên án mạnh mẽ. Bố mẹ cấm em không được quan hệ với gã trai lông bông ấy. Họ gọi gã là “kẻ cù bơ cù bất” hay “khố rách áo ôm”, họ đến nhà mắng nhiếc gia đình gã và cấm gã gặp con gái họ. Gia đình em gấp rút chuẩn bị cho em đi du học ở một đất nước xa xôi nào đó. Mỗi lần em lén ra khỏi nhà để gặp gã đều là những lần em khóc thật nhiều. Gã cố gắng tỏ ra cứng rắn, nhưng cũng không sao làm được. Có lúc chán nản, gã muốn buông xuôi. Gã khuyên em đi du học và nói những lời thật khó nghe.
Em! Chẳng có ai hiểu gã rõ bằng em. Em dẹp bỏ hết tự ái của một tiểu thư nhà giàu để khuyên và thuyết phục gã đấu tranh. Sự không khoan nhượng, tình cảm mãnh liệt của em làm bố nổi giận. Lần đầu tiên, ông đánh em. Ông đánh rất mạnh như thể đó không còn là con gái của ông mọi ngày. Ông chửi. Em vẫn cương quyết bảo vệ tình yêu của mình, nhất quyết không chịu đi du học. Vậy là bố mẹ đã nhốt em trong phòng, không cho đi đâu, kể cả đi học. Đau khổ cùng cực, em càng ngày càng héo mòn. Em sụt ký rất nhanh. Thân hình tiều tụy, xanh rớt của em làm người thân xót xa. Gia đình, bạn bè khuyên thế nào cũng không thể lung lạc tình yêu của em dành cho gã. Tất cả đều cho rằng em ngu muội, mù quáng. Tôi đến thăm em sau thời gian dài không gặp mà tôi không thể nhận ra em nữa. Em ủ dột nằm trong góc phòng. Đôi mắt thâm quầng đã xóa đi hình ảnh cô gái tinh anh hôm nào. Em hỏi:
- Chị đến khuyên em hả? Đừng phí công, vô ích thôi!
Căn phòng của em vốn rất ngăn nắp, sạch sẽ nay bừa bộn không thể tả. Đồ đạc bị em ném lăn lóc khắp nơi. Mâm cơm nhỏ chị giúp việc để trên bàn, em không hề đụng tới. Mẹ em bảo em đã tuyệt thực 3 ngày rồi. Tôi không sao tin nổi em có thể hành hạ bản thân như thế. Em thều thào gọi tôi:
- Chị tìm cách đưa em ra ngoài được không? Em muốn gặp anh ấy, chỉ một lát thôi. Chị nói chị đưa em đi dạo cho thoáng.
Tôi ngần ngại nhìn em, nửa muốn giúp nửa không. Em tiếp vục van xin, hơi thở yếu dần:
- Em van chị, giúp em với! Em chỉ xin chị giúp em lần này thôi.
Tôi hứa và đã không giữ đúng lời hứa của mình. Bây giờ tôi đang sống trong cảm giác ân hận vô cùng. Nó dày vò tôi mỗi đêm. Bố mẹ em từ chối cho tôi đưa em ra ngoài. Họ dường như đã nhận ra sự đồng lõa của tôi. Em ngoái lại nhìn tôi, đong đầy nước mắt. Em vẫy tay chào tạm biệt trước khi khuất sau cánh cửa. Tôi không ngờ đó lại là lần cuối tôi được nói chuyện với em. Tôi tìm đến gã. Trước mặt tôi là một chàng thanh niên trông rắn rỏi, chững chạc hơn cái tuổi 18 của cậu. Gia đình cậu dù biết tôi là chị họ của em, họ vẫn tiếp đãi chu đáo, có phần hơi dè dặt. Họ không oán trách chú thím tôi. Tôi cảm nhận được nỗi buồn sâu lắng trong đôi mắt hằn những nếp nhăn ấy. Họ không muốn con trai yêu sớm, càng không muốn con yêu và lấy em vì gia đình em quá giàu, khác xa với họ, song họ tôn trọng ý kiến và tình cảm của con. Họ là những người nông dân hiền lành, chất phát. Sau một hồi nói chuyện với gã, tôi ra về trong tâm trạng bứt rứt. Tôi không biết phải giúp hai người thế nào. Gã là đứa con rất có hiếu, vì gia đình khó khăn nên đành bỏ học để đi làm, mặc dù vậy, gã vẫn tốt nghiệp cấp III với số điểm cao. Gã là trụ cột trong nhà nên gã “già” trước tuổi. Lúc tiễn tôi ra về, gã nói với tôi:
- Em yêu Linh thật lòng, không hề có âm mưu gì! Em đã làm khổ cô ấy.
Lời nói như thanh minh của gã làm bước chân ra về của tôi nặng chịch như đeo chì. Tối hôm đó, tôi được tin em phải vào viện cấp cứu. Em ra đi ngay đêm ấy khiến mọi người đau lòng. Tiếc thương cho tuổi 17, tuổi đời đẹp nhất của con người. Em nằm kia, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ, đôi má được tô hồng, đôi môi đỏ thắm xinh tươi, trông em thật thanh thản. Gã lén đến thăm em. Gã đã đứng nấp sau cánh cửa suốt mấy tiếng đồng hồ. Gã gục xuống, khóc như thể chưa từng được khóc. Trên đường về, do không tập trung, gã bị một chiếc xe ôtô đâm. Gã ra đi sau em chỉ có vài giờ. Thật sự tôi chưa hết bàng hoàng vì cái chết của em thì đã nhận được tin gã cũng vừa ra đi. Định mệnh! Có ai tin chăng? Hai người còn quá trẻ. Mẹ em khóc trên vai tôi. Bà than:
- Con ơi! Sao lại bỏ mẹ ra đi. Bố mẹ yêu con nên mới làm vậy. Hôm trước, bố mẹ đã bàn nhau sẽ không cấm đoán hai đứa đến với nhau nữa… Con ơi! Con ơi! Mẹ biết sống sao bây giờ…
Mẹ em ngất mấy lần, còn bố em không hề nói câu nào. Chỉ sau một đêm thức trắng bên quan tài của con, dường như ông già hơn chục tuổi. Ông yêu con gái lắm. Thật không thể ngờ. Đi dự tang bao giờ cũng buồn, nhất là đám tang những người trẻ, lần này tôi thật sự bị sốc. Tôi nhớ cái vẫy tay tạm biệt của em hôm nào, nhớ lời thanh minh cuối cùng của gã mà đau lòng. Đặt bó hồng lên mộ em, tôi thầm thì:
- Giờ em có thể hạnh phúc bên người em yêu rồi, không còn giây phút tuyệt vọng nữa. Ngủ ngoan, em gái bé nhỏ của chị.
Nụ cười của em trong tấm ảnh mờ đi trước mắt tôi bởi khói. Chắc em đã nghe được lời tôi nói. Nụ cười ấy thật hạnh phúc. Tôi ghé đám tang gã vào cuối buổi lễ. Mẹ gã lau nước mắt, bảo tôi:
- Vậy là nó đã được toại nguyện 

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

Cười vỡ bụng với thư gửi ông già Noel của học sinh tiểu học


Năm nay con lại ước búp bê Lady Gaga. Nếu con nhìn thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến bóng chày ở dưới gốc cây, con sẽ bắn gục ông cũng như con tuần lộc ngu dốt của ông.


Giáng sinh là dịp mà trẻ nhỏ được nhận quà từ ông già Noel. Nhiều bậc phụ huynh đã gợi ý các con hãy viết những điều ước của mình để được nhận quà.
Có ước mơ thì rất giản dị, thực tế, nhưng phần lớn thì những món quà mà các em muốn nhận lại chỉ có trong tưởng tượng. Đọc thư của các học sinh tiểu học, dòng chữ còn nguệch ngoạc cùng những ước mơ thật thà của các em… khiến nhiều người phải ôm bụng cười.


Ông mua ở cửa hàng Mẹ và bé ạ
Ôm bụng cười thư gửi ông già Noel của học sinh tiểu học
Con... hơi ngoan một chút
Ôm bụng cười thư gửi ông già Noel của học sinh tiểu học
Không hiểu thế nào là một khẩu súng đại bàng nhỉ?
Vui vui với thư gửi ông già Noel của học sinh tiểu học
Khuyết điểm của con là... tè dầm, ăn chậm
Ôm bụng cười thư gửi ông già Noel của học sinh tiểu học
Ông mua ô tô và "búc bê" cho em Én.
Ôm bụng cười thư gửi ông già Noel của học sinh tiểu học
Ông và những chú lùn có khỏe không? Ông vẫn biết cháu học như thế nào
vào năm ngoái đây thây
Ôm bụng cười thư gửi ông già Noel của học sinh tiểu học
Ông già... Nô Ên
Tại nước ngoài, theo truyền thống trẻ em sẽ viết thư và bỏ thư vào hòm thư công cộng. Rất nhiều các tổ chức xã hội sẽ đứng ra thu nhận các bức thư và gửi phần quà mà các em nhỏ mong muốn theo địa chỉ nhà của em.
Ôm bụng cười thư gửi ông già Noel của học sinh tiểu học
Ông vui lòng mang theo cho con mèo, chó, lợn...
Ôm bụng cười thư gửi ông già Noel của học sinh tiểu học
Thư của nhóc 4 tuổi: "Khi con nằm trên giường, con muốn ông sẽ mang cho con một bộ quần áo của Người nhện. Và con muốn nhiều hơn thế nữa nhưng con lại không biết nó là cái gì. Vậy con sẽ suy nghĩ và khi nào gặp được ông thì con sẽ nói ra sau. Con sẽ cố gắng ngoan ngoãn nhưng mà chờ đến Giáng sinh thì lâu quá. Mà con thì không thể chờ được. Con 4 tuổi rồi".
Ôm bụng cười thư gửi ông già Noel của học sinh tiểu học
Bức thư kể lể cùng lời đe dọa ngộ nghĩnh của Tommy: "Hai năm trước con ước một búp bê Lady Gaga thì ông lại mang cho con một quả bóng chày. Năm ngoái vẫn tiếp tục ước búp bê Lady Gaga, thì ông lại mang cho con cái gậy đánh bóng chày.
Năm nay con lại ước có búp bê Lady Gaga và nếu như con nhìn thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến bóng chày ở dưới gốc cây, con sẽ chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc bắn gục ông cũng như con tuần lộc ngu dốt của ông, và đánh gẫy cái chân béo ị của ông nữa. Đừng để cháu phải đến tận nhà ông. Chúc ông Giáng sinh vui vẻ. Cháu yêu ông! Tommy".
Vui vui với thư gửi ông già Noel của học sinh tiểu học
Một danh sách quà mà con muốn nhận được list ra đây nè ^^, cùng
lời hỏi thăm bà già Noe

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Bức tâm thư xé lòng của người mẹ tự vẫn để con được tiếp tục đi học

"Trong hoàn cảnh quá khổ sở, không lối thoát, em đành phải xa anh và các con…”

Bằng - con trai lớn của chị Nhân - thắp nhang bên bàn thờ người mẹ vừa qua đời

Hai cảnh đời khốn khó

Ngày 27/4, bàn thờ người phụ nữ đã khuất trong gia đình nghi ngút khói hương. Đinh Công Bằng, con trai lớn của chị Nhân, chắp tay khấn nguyện mong linh hồn mẹ mình sớm siêu thoát và hứa sẽ tiếp tục con đường học vấn như trăng trối trong thư mẹ để lại.

Anh Đinh Hoài Bảo, chồng chị Nhân, mắt nhìn xa xăm về ngôi mộ còn thơm mùi đất, cho hay gia đình ở ấp Tân Thuộc (An Xuyên), có 4 anh chị em, bên vợ 7 người, hai người anh vợ buồn tình, rượu chè bê tha nên bị bệnh chết trẻ. Vợ anh tự dưng trở thành con lớn trong nhà. Trong một lần đi gặt thuê, anh tình cờ gặp bà Nhân, tìm hiểu biết gia cảnh nghèo giống nhau, phải bươn chải mưu sinh từ rất sớm. Hai mảnh đời cơ cực ấy không lâu trở nên chồng vợ như bèo nước gặp nhau. 

Cưới nhau không lâu, vợ chồng anh Bảo ra riêng, được gia đình hai bên hùn tiền mua cho 5 công đất nông nghiệp. Cuộc sống chỉ tạm đủ ăn bước đầu. Tới khi 3 đứa con của anh lần lượt là Bằng, Tâm, Ngân ra đời, cuộc sống eo hẹp, anh Bảo vừa phải đi đào đất, gặt lúa mướn, vừa phải chăm lo ruộng nhà mới mong đủ lo đủ 5 miệng ăn.

Biến cố bất ngờ ập đến, trong một lần cùng chồng đi gặt lúa thuê, chị Nhân tự dưng bị động kinh, giật méo miệng, không làm nặng được nữa nhưng thường xuyên tốn tiền thang thuốc. Sau nhiều năm chạy chữa bệnh cho vợ, miếng đất nhỏ canh tác ở nhà từ cầm cố rồi bán đứt.

Thương chồng vất vả, chị Nhân không đành lòng ngồi nhà, bươn chải theo chồng làm phụ hồ, khi thì ra chợ bán rau, bánh mì để kiếm những đồng tiền chân chính phụ chồng nuôi các con ăn học. “Cha mẹ, vợ chồng mình vất vả vì ít chữ, cỡ nào cũng gắng nghen anh, đừng để tụi nhỏ giống mình” - anh Bảo thuật lại lời tâm tình của vợ, giọng đứt quãng.

Hành trình tìm chữ cho con

Nhờ chăm chỉ làm thuê nên nên cuộc sống gia đình anh Bảo cũng tạm đấp đổi qua ngày. Năm 2006, gia đình được công nhận thoát nghèo. Sau đó, chị Nhân tốn tiền thuốc thang nhiều hơn vì không còn được cấp bảo hiểm y tế, các con của chị cũng không được miễn giảm học phí như trước.

Đến năm 2011, sức khỏe chị Nhân suy yếu, không còn mua gánh bán bưng được. Cảm thương hoàn cảnh khốn khó, một gia đình ở TP Cà Mau cho chị vào giúp việc nhà, trả công mỗi tháng 2 triệu đồng. Cùng thời gian ấy, con trai lớn của chị đậu và đi học ở Bà Rịa - Vũng Tàu, chi phí tăng thêm bội phần.

Để có tiền giúp con yên tâm lo học, chị Nhân dò hỏi và biết có chính sách vay tiền cho học sinh, sinh viên. Theo hướng dẫn của những người vay trước, chị Nhân làm đơn kể hoàn cảnh khó khăn để được vay tiền, có xác nhận của ấp, của xã khi đơn vay bị Ngân hàng Chính sách - xã hội từ chối vì chị không có sổ hộ nghèo.

Chị tiếp tục tìm về ấp, xin công nhận hộ nghèo nhưng xin hoài mà vẫn không được. Bởi tổng thu nhập của hai vợ chồng chị bình quân mỗi tháng 5 triệu đồng, chia cho năm nhân khẩu thì bình quân mỗi nhân khẩu được 1 triệu đồng/tháng, vượt ngưỡng so với quy định hiện hành về xét hộ nghèo và cận nghèo.

Tìm kiếm sự trợ giúp nhưng lực bất tòng tâm, tinh thần chị Nhân ngày thêm sa sút, kéo theo bệnh tình nặng thêm. Đến tháng 3/2013, sau lần đi khám và điều trị bệnh, chị mất luôn công việc phụ giúp việc nhà, mọi lo toan dồn lên vai anh Bảo.

Anh Bảo sụt sùi kể: "Hơn 20 ngày trước, bả nằm đêm nói sẽ chết vì sống mà không giúp gì được cho chồng, cho con, lại tốn thêm tiền thuốc mỗi ngày 140.000 đồng. Khoản ấy bằng với tiền công tôi làm thuê thay vì mua thuốc để dành tiền cho các con. Tôi trấn an, bả hứa nhưng rồi bả lại thất hứa…!".

Bức thư nhói lòng

Xế chiều 24/4, con út của chị Nhân là Đinh Hoài Tâm đi học về, mở cửa thì phát hiện mẹ mình đã treo cổ chết. Anh Bảo đang phụ hồ gần nhà, được báo tin như sét đánh, tưởng chừng ngã quỵ.

Người thân, chòm xóm, chính quyền… nhanh chóng có mặt, chung tay lo hậu sự cho chị Nhân. Lục soát gần nơi người vợ vắn số, anh Bảo phát hiện có thư tuyệt mệnh do vợ mình để lại.

Đầu bức thư, chị Nhân viết: “Anh! Trong hoàn cảnh quá khổ sở, không lối thoát, em đành phải xa anh và các con…”.

Tiếp theo nội dung thư, chị Nhân cho hay việc chị tự tìm đến cái chết để cho chồng bớt gánh nặng tiền thuốc men, dành phần tiền ấy lo cho các con ăn học; vì bản thân bệnh nặng, sức khỏe tinh thần đều suy sụp; vì muốn phù hộ cho chồng con khỏe mạnh, trúng số độc đắc…

Trong đoạn gần cuối của bức thư, chị Nhân có đề cập đến nguyện vọng được cấp sổ hộ nghèo. Thư viết: “Xin các cấp chính quyền ấp 5 thấu hiểu cho hoàn cảnh không lối thoát của chúng tôi hiện nay mà cấp sổ hộ nghèo cho chồng con tôi để sống những ngày tháng còn lại trên đời”.

Lời sau cùng của thư, chị Nhân nhắn nhủ với chồng con, mong chồng con tha thứ. Chị viết: “Chết là hết, chỉ thương anh ở lại trên đời với biết bao gánh nặng… Các con Bằng, Tâm, Ngân đừng trách mẹ. Hãy gắng học nên người, đừng để cha con buồn. Cha con đã khổ với mẹ con ta nhiều lắm!”.

Bức thư sau khi được đọc lại từ tay anh Bảo, những người có mặt hôm đám tang chị Nhân ai cũng sụt sùi, ngấn lệ. Anh Trần Đại Đoàn, bí thư Đảng ủy xã An Xuyên, tâm sự: "Vợ tôi bà con cô bạn dì với nhỏ Nhân, vai lớn. Trước khi chết mấy ngày, nó có tìm đến tận nhà. Nghe vợ thuật lại, nội dung nói tôi mới chuyển công tác về làm lớn ở xã An Xuyên, nghĩ tình bà con mà xét hộ nghèo cho nó. Mới nghe bà xã kể lại, chưa kịp đưa ra xem xét gì thì 3 ngày sau xảy ra cớ sự".

Không để con chị Nhân bỏ học

Ngay sau cái chết của chị Nhân, UBND thành phố Cà Mau cử đoàn tới tận nơi thăm hỏi, động viên. Ông Chung Tấn Hải - phó chủ tịch UBND thành phố Cà Mau - đề nghị UBND xã An Xuyên nhanh chóng xem xét một số chính sách xã hội nhằm hỗ trợ gia đình chị Nhân, không được để con cái của chị phải dở dang việc học vì hoàn cảnh khó khăn.

Ông Trần Đại Đoàn cho biết: "Trong ngày 26 và 27/4, Hội khuyến học TP. Cà Mau và Chi hội khuyến học xã An Xuyên đã vận động, quyên góp bước đầu được tổng cộng 5,5 triệu đồng và trao tận tay anh Bảo, trợ giúp các con anh học hành. Phía xã cũng vừa chỉ đạo chính quyền ấp 5 rà soát cặn kẽ hoàn cảnh của gia đình chị Nhân xem có đủ điều kiện xét hộ nghèo hoặc cận nghèo hay không để xúc tiến lập danh sách, đưa ra trước dân bình xét theo đúng quy định".

Chiều cùng ngày, ông Nguyễn Tiến Hải, phó chủ tịch thường trực UBND tỉnh Cà Mau, đang đi học tại Hà Nội hay tin xảy ra cái chết thương tâm tại địa phương, chia sẻ qua điện thoại: “Tôi rất đau xót trước cái chết của chị Nhân. Giận chính quyền sở tại để xảy ra chuyện đau lòng này. Tôi đã chỉ đạo rà soát, kiểm tra trách nhiệm chính quyền địa phương ấp 5 và xã An Xuyên và cả phía lãnh đạo Ngân hàng Chính sách của TP Cà Mau. Tôi cam đoan sẽ xử lý nghiêm túc sau khi có kết luận sai phạm hay thiếu tinh thần trách nhiệm. Tôi cũng đề nghị quý báo tiếp tục thông tin sâu, đầy đủ, nhiều chiều câu chuyện này”.

Chủ tịch UBND TP Cà Mau Hồ Trung Việt nói: “Tôi đã chỉ đạo Hội khuyến học TP Cà Mau đến hỗ trợ ngay 3 triệu đồng cho anh Bảo và tìm hiểu cặn kẽ gia cảnh của anh. Tôi xem đây là một bài học cho chính quyền địa phương ở góc độ quan tâm sâu sát đến đời sống, tâm tư nguyện vọng của người dân. Trước mắt, chính quyền địa phương đã có lỗi khi không quan tâm sâu sát đến đời sống, những khó khăn, tâm tư nguyện vọng của chị Nhân”. Theo: Tuoitre.vn

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Hãy cứu mẹ đi anh nhé!

Anh ạ! Em từng hỏi anh là nếu mẹ anh và em cùng rơi xuống dòng nước xiết thì anh sẽ cứu ai? Thì anh ạ, anh hãy cứu mẹ đi anh nhé!

Một đời mẹ vất vả vì anh...

Một đời mẹ chăm lo cho hạnh phúc của ngôi nhà mà người em yêu sinh ra và lớn lên...

Tay mẹ chai sần. Trán mẹ đầy nếp nhăn. Mắt mẹ đây dấu chân chim mà thời gian hằn in lên đó...

Mẹ khâu hạnh phúc, mẹ vá tiếng cười...

Mẹ không dịu dàng như những cô tiên mà em sẽ kể cho con chúng ta nghe sau này, nhưng trái tim mẹ hiền lành biết mấy...

Mẹ hát cũng không hay nhưng những lời ru của mẹ đã theo anh suốt tuổi thơ và sẽ theo anh đến hết cuộc đời.

Cuộc đời mẹ, mẹ đã dành hết cho chồng con mà không một ngày dành riêng cho chính mẹ.

Vậy, hãy cứu mẹ anh ạ..
Đừng để mẹ buồn...
Đừng làm mẹ khóc...


Em ước gì người yêu của anh trai em cũng sẽ thương mẹ em như em thương mẹ anh vậy (Ảnh minh họa)

Đừng để mẹ một mình khi mẹ đã già rồi anh nhé, sẽ đau lòng lắm nếu mẹ thấy rằng công ơn của mẹ chỉ là vô nghĩa.

Anh biết không, mẹ em nói rằng người con trai mà thương mẹ mình nhiều thì sẽ thương vợ thật nhiều, em tin người yêu em cũng thế...

Vậy anh cứu mẹ, anh nhé!

Em sẽ hạnh phúc biết bao khi thấy người em yêu hiếu thảo với mẹ của anh. Em còn trẻ. Mà mẹ anh thì đã già rồi, mẹ cũng có biêt bơi đâu. Em sẽ học bơi để cùng anh cứu mẹ anh nữa.

Vợ hay người yêu thì anh có thể tìm người thay thế… nhưng anh ạ, mẹ thì duy nhất chỉ có một mà thôi, hãy trân trọng mẹ thật nhiều. Anh sẽ quen một người con gái khác rồi yêu, rồi sinh ra những đứa trẻ, những đứa trẻ xinh xẻo đó sẽ cùng vợ anh chăm sóc mẹ anh.

Em sẽ không giận anh khi anh không cứu em đâu. Em ước gì người yêu của anh trai em cũng sẽ thương mẹ em như em thương mẹ anh vậy.

Em cũng sẽ không oán trách anh khi anh chỉ cứu mẹ anh... em chỉ là nửa thế giới của anh.

Còn mẹ, mẹ tạo ra cho anh cả thế giới...

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Mẹ ơi… con là gái quê!.

Lần đầu về nhà anh, thái độ niềm nở của mẹ anh đối với tôi biến mất ngay sau câu hỏi của bà: “Nhà cháu ở đâu?”
Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu là câu chuyện xưa như trái đất. Đời nào cũng vậy, thời kỳ nào cũng thế, mối quan hệ này có lẽ chẳng bao giờ thay đổi. Một cô gái lạ chen vào cuộc sống của một gia đình làm xáo trộn tất cả cuộc sống của các thành viên trong gia đình đó. Không có gì là lạ khi những xung đột giữa các thành viên trong gia đình xảy ra, nhất là với mẹ chồng và nàng dâu mới. Câu chuyện của tôi không chỉ đơn thuần như vậy. Có lẽ cuộc sống hiện đại, văn minh hơn con người ta lại càng có tiền để thể hiện đẳng cấp riêng của họ, đến nỗi không biết từ bao giờ cái khẩu ngữ “đồ nhà quê” lại có nhiều người để ý đến vậy.

Tôi là một cô gái quê đúng nghĩa. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân, tôi luôn nỗ lực, chăm chỉ học hành mong cuộc sống của mình mai sau sẽ tốt hơn bố mẹ. Ngày cầm trên tay tấm bằng đại học, bước chân ra thành phố, tôi đã quyết tâm sẽ sống thật tốt, bám trụ ở cái cái thành phố bon chen này. Bốn năm học đại học là quãng thời gian dài vất vả, nhưng nó đã dạy cho tôi tính tự lập và những kỹ năng sống cần thiết để khi ra trường, tôi nhanh chóng tìm được một công việc phù hợp với sở thích và nguyện vọng của mình.

Tôi không phủ nhận mình là một cô gái có tham vọng. Nhưng trong chuyện tình cảm, chưa bao giờ tôi có suy nghĩ lợi dụng hay đặt điều kiện của đối phương làm tiêu chí quyết định để tuyển người yêu. Dù có nhiều vệ tinh theo đuổi nhưng tôi lại chọn anh, một chàng công tử Hà Thành, yếu ớt, xanh xao, gầy guộc. Bạn bè cứ bảo tôi tham lấy chồng Hà Nội nên mới chọn anh, nhưng tôi không hề quan tâm để ý. Ở bên anh, tôi thấy vui, thấy hạnh phúc và an toàn, thế là đủ. Nhưng đó là đủ đối với tôi, còn với người nhà anh… điều kiện của tôi phải nói là quá thiếu.


(ảnh minh họa)

Lần đầu về nhà anh chơi, cái ánh mắt tươi cười, thái độ niềm nở của mẹ anh đối với tôi đã biến mất ngay sau câu hỏi của bà: “Nhà cháu ở đâu?”. Khi biết tôi là gái quê, đang ở trọ, bà tỏ ra không hài lòng ra mặt. Sau lần đó, mỗi lần tôi đến nhà anh chơi, mẹ anh đều tìm cách soi mói, để ý để bắt lỗi, thỉnh thoảng, bà lại đụng đến cái từ “nhà quê” khiến tôi rất chạnh lòng. Đúng, tôi ở quê nhưng so với nhiều cô gái ở thành phố không biết làm gì, suốt ngày chỉ chơi bời thì tôi còn hơn khối. Mỗi lần về nhà anh, tôi đều buồn, đều tủi, nhưng vì yêu anh tôi vẫn cố gắng chịu đựng mong sẽ có ngày mẹ anh sẽ hiểu tôi, bỏ qua cái sự phân biệt nhà quê và thành phố của bà và chấp nhận tôi.
Minh Trúc

Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

Câu chuyện trong phòng Phỏng vấn: Đôi bàn tay

Có một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp Đại học loại xuất sắc nộp đơn dự tuyển vào một vị trí quản lý tại một công ty lớn. Anh ta vượt qua các vòng đầu tiên. Đến vòng cuối cùng, đích thân ông Giám đốc phỏng vấn để đưa ra quyết định cuối cùng.

Ảnh minh họa

Ông Giám đốc phát hiện ra một điều từ CV của chàng trai trẻ rằng trong suốt các năm học, anh ta luôn đạt thành tích học tập một cách xuất sắc. Từ trường Trung học cho đến khi vào Đại học và thi tốt nghiệp, không năm nào mà chàng trai này không đạt được danh hiệu xuất sắc.

Ông Giám đốc hỏi, “Anh có bao giờ nhận được học bổng từ trường không”. “Không bao giờ”, chàng trai trả lời.

Ông Giám đốc bèn hỏi tiếp,”Vậy là cha anh đã trả toàn bộ học phí cho anh phải không?”. Chàng trai trẻ trả lời:” Cha tôi đã mất từ hồi tôi được một tuổi, toàn bộ số tiền học phí là do mẹ tôi gánh vác”.

“Vậy mẹ anh làm việc ở công ty nào?” Ông Giám đốc hỏi. Chàng trai trẻ bèn trả lời, “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo”.

Ông Giám đốc nghe vậy bèn đề nghị chàng trai trẻ đưa hai bàn tay ra cho ông xem. Hai bàn tay chàng trai khá đẹp và mềm mại.

Ông Giám đốc hỏi:” Vậy trước đây có bao giờ anh giúp đỡ mẹ anh trong việc giặt quần áo chưa?”. “Chưa bao giờ”, chàng trai trẻ trả lời, “Mẹ tôi lúc nào cũng chỉ muốn tôi học và đọc thật nhiều sách. Hơn nữa, mẹ tôi có thể giặt quần áo nhanh hơn tôi.”

Ông Giám đốc nghe thấy vậy bèn nói: “ Tôi có một yêu cầu. Hôm nay lúc anh về nhà, hãy đi và rửa hai bàn tay của mẹ anh. Rồi hãy đến gặp tôi vào sáng ngày hôm sau”.

Chàng trai trẻ cảm giác rằng cơ hội trúng tuyển của mình vào công ty này rất cao. Anh ta liền vui vẻ về nhà gặp mẹ và nói với bà hãy để anh ra rửa hai bàn tay của bà ngày hôm nay. Bà mẹ nghe vậy cảm thấy rất lạ, trong lòng bà dấy lên những cảm xúc vui buồn lẫn lộn, bà bèn đưa hai bàn tay mình ra cho chàng trai.

Chàng trai trẻ chầm chậm rửa sạch bàn tay của mẹ mình. Từng giọt nước mắt của chàng trai rơi xuống khi anh ta thực hiện công việc của mình.Lần đầu tiên chàng trai nhận ra rằng đôi bàn tay của mẹ mình thật là nhăn nheo, hơn nữa hai bàn tay còn chằng chịt những vết sẹo và chai sạn. Những vết sẹo này hẳn là rất đau đớn vì chàng trai cảm nhận được bà mẹ khẽ rùng mình mỗi khi chàng trai rửa chúng trong nước.

Đôi bàn tay của Mẹ !Đây cũng là lần đầu tiên chàng trai trẻ nhận ra rằng chính đôi bàn tay này hàng ngày làm công việc giặt quần áo để có thể trang trải đủ tiền học phí của anh ta ở trường học. Những vết sẹo trên đôi bàn tay của bà mẹ cũng là cái giá cho kết quả đậu tốt nghiệp, cho những bảng điểm xuất sắc và cho cả tương lai của anh ta.

Sau khi rửa sạch đôi bàn tay của bà mẹ, chàng trai trẻ lặng lẽ giặt nốt luôn chỗ quần áo còn lại trong ngày.

Tối hôm đó, bà mẹ và chàng trai đã nói chuyện với nhau rất lâu.

Sáng ngày hôm sau, chàng trai trẻ quay lại công ty phỏng vấn.

Ông Giám đốc nhận thấy nước mắt còn đọng trên khóe mắt của chàng trai trẻ bèn hỏi:” Anh có thể cho tôi biết anh đã làm gì và học được những gì ở nhà của anh ngày hôm qua không?”

Chàng trai trả lời:” Tôi đã rửa đôi bàn tay của mẹ tôi, và tôi cũng đã giặt nốt chỗ quần áo còn lại.”

Vậy anh hãy cho tôi biết cảm giác của anh như thế nào?” Ông Giám đốc hỏi.

Chàng trai trẻ bèn trả lời trong nước mắt:

Thứ nhất: Tôi hiểu được nhờ có mẹ mà tôi có được ngày hôm nay.

Thứ hai: Tôi hiểu được kiếm tiền vất vả đến như thế nào.

Thứ ba: Tôi đã nhận thức được sự quan trọng và giá trị của tình cảm gia đình.

Ông Giám đốc nói: Đó chính xác là những gì tôi cần tìm ở một nhà quản lý. Tôi muốn tìm những ứng viên có thể nhận thức được sự giúp đỡ của những người khác, người có thể hiểu được sự khó nhọc của người khác khi hoàn thành một công việc nào đó, và là người không đặt tiền bạc là mục đích sống duy nhất của mình. Xin chúc mừng. Anh đã được tuyển.
Sưu tầm

Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Lý lẽ của một người mẹ

Cảm ơn đời đã có thêm một mẫu người mẹ mới: người mẹ đơn thân. Cảm ơn mọi người đã chấp nhận hình ảnh người mẹ cùng với con mà không cần đến một ông bố hữu hình kè kè bên cạnh. 
Cụ thể hơn, cảm ơn hàng xóm láng giềng của tôi, khi nhìn thấy hai mẹ con cùng nhau xuống sân chung cư, đã không dáo dác nhìn ngược nhìn xuôi tìm xem “bố nó đâu”. Tôi không ưa những cái liếc mắt hay cái nhìn tò mò thương hại.
Tại sao những câu hỏi không đặt ra với những người đàn ông mà luôn chỉ đặt ra với người đàn bà? Người đàn ông ấy cũng có thể đang là bố của một đứa trẻ nào đó chứ. Anh ta không bị nhìn với cặp mắt phê phán, chỉ vì anh ta không mang theo nó trong bụng mình chín tháng mười ngày, không nuôi nấng nó. Sự thiếu trách nhiệm của anh ta, lẽ ra đáng trách, đáng phê phán, thực tế lại đã được lờ đi vì “khuất mắt”. Còn người mẹ, thực ra, cô ấy chỉ làm tròn chức phận của mình thôi: cô ấy mang thai và sinh con, nuôi con, dù có một mình. Khi phải gồng mình lên gánh cả hai trách nhiệm, cô ấy lại bị dè bỉu, kỳ thị, trong khi lẽ ra cô ấy cần được giúp đỡ, cần được trân trọng, bởi đã dám hy sinh tuổi xuân của mình, sức khỏe của mình và thậm chí cả nhan sắc của mình nữa, cho một sinh mệnh mới mẻ có mặt ở trên đời.

Lý lẽ của một người mẹ
Lý lẽ của một người mẹ
Tôi không đề nghị dư luận phải “rộng lòng chấp nhận” người mẹ đơn thân. Theo tôi, chẳng có gì mà phải rộng lòng. Cứ theo những lẽ thường của cuộc sống mà xét, thì người mẹ đơn thân xứng đáng được hưởng tất cả sự kính trọng dành cho những người mẹ, vì cô ấy đã làm tròn thiên chức của mình. Cô ấy cũng đáng được hưởng những quyền lợi của cả ông bố và bà mẹ, vì một mình cô ấy phải làm tròn cả hai chức trách này.

Kết hôn vội vã cho thoát khỏi tâm lý “ế chồng”, kết hôn vì nhầm lẫn, để tạo ra một gia đình không mấy hạnh phúc, để rồi dẫn đến đổ vỡ, ly hôn… thì rồi cũng thành ra bố, mẹ đơn thân cả thôi, mà làm liên lụy đến bao nhiêu người khác, làm nặng gánh thêm cho gia đình, xã hội. Thay vì thế, can đảm đối diện với cuộc sống của mình, độc lập trong lựa chọn, tôi tán thành những người mẹ đơn thân và tôn trọng lựa chọn của họ. Xã hội mở rộng dần tự do cá nhân, nhưng những định kiến thì không phải một sớm một chiều phai nhạt được. Xã hội cần tác động tích cực vào những định kiến ấy, thay đổi nó, để nó không đè nặng lên những thân phận con người.

Tình yêu của người đàn bà dành cho con mình là khởi nguồn của khả năng yêu thương trong suốt cuộc đời đứa trẻ. Nhiều, thậm chí có thể rất nhiều người đàn bà khác có thể yêu, có thể sống làm việc và thành đạt trong nghề nghiệp của mình, nhưng không phải người đàn bà nào cũng có thể hy sinh cuộc đời mình cho con. Đứa trẻ sẽ tự hào về mẹ nó, sẽ không phải day dứt xấu hổ vì thiếu bố, nếu xã hội không đặt ra trước mắt nó một biểu tượng đương nhiên là mọi - người - đều - có - bố - và - mẹ, mà tại sao mình lại không? Từ góc độ một người mẹ đơn thân, tôi nghĩ các hình thái khác nhau của gia đình (đầy đủ/ không đầy đủ bố mẹ) cũng phải được nhìn nhận như một hiện tượng xã hội thông thường. Cần dạy đứa trẻ chấp nhận điều này một cách bình thường, như cách mà tác giả “Những tâm hồn cao thượng” đã dạy chú bé tôn trọng và đối xử bình thường với người bạn nghèo. Suy cho cùng, đơn thân là hệ quả, khi khả năng độc lập tự chủ của người phụ nữ cả về mặt vật chất lẫn tinh thần đều đã được nâng cao.
Theo Bạch Yến (Dantri.com)

Bố thất nghiệp dạy con đừng 'bán mình'

Con yêu của bố! Con phải cố gắng học hành cho thật giỏi để thi vào được lớp 10. Con nhớ đừng bao giờ “bán mình” cho của cải vật chất, mong cầu những tiện nghi vật chất xa hoa mà không phải của mình tạo nên....

luubuttuoixanh.com xin giới thiệu bài của độc giả Vũ Kiến Quốc - Triển Chiêu chia sẻ về câu chuyện thật của gia đình. Qua đây ông muốn gửi thông điệp tới con và những người có cùng hoàn cảnh. 

Ông viết, nhiều đêm nay, bố thường trằn trọc mất ngủ. Mỗi lần mất ngủ, bố lại ngồi dậy với chiếc máy tính cũ kỹ - đã theo bố suốt những năm bố đi làm. Nó đã chậm chạp lỗi thời. Trước đây công ty cấp máy cho bố thì nó chỉ còn là… vật kỷ niệm. Giờ đây nó lại cùng bố làm lại từ đầu.

Bố thất nghiệp dạy con đừng 'bán mình'
Ảnh minh họa
Mẹ con biết, với bố thiếu máy tính một ngày cũng như thiếu cơm, khát nước. Từ chiếc máy tính cũ kỹ của mình, bố đã gầy dựng cả một gia đình mình. Chiếc máy tính – phần quà bố tặng con năm nào, con gắn bó với nó hằng ngày và coi như người bạn thân. Cả bố và mẹ đều hiểu điều đó.

Mẹ muốn con đưa máy vi tính cho bố sử dụng và con đã vâng lời. Bố phàn nàn là chương trình cài đặt nó không phù hợp với bố nên không muốn sử dụng. Thật ra, đối với bố bao năm gắn bó với máy tính khó cỡ nào bố cũng sử dụng được. 

Bố chỉ muốn dành những gì tốt đẹp nhất cho con. Bố hiểu được rằng, con là một đứa con gái ngoan. Chiếc máy đối với con rất quan trọng, con có thể tìm thấy nhiều thứ trên mạng để phục vụ cho việc học của mình. Cứ mỗi lần thấy con mở máy tính chịu khó học tập, truy cập trên mạng tìm kiếm những thông tin bổ ích là bố đã vui rồi. Bố thấy con tiến bộ hằng ngày và thực tế được chứng minh bằng kết quả học tập. 

Con ơi! Cuộc sống đôi khi không theo những kế hoạch mình định ra. Năm nay tình hình kinh tế khó khăn chung, hàng loạt doanh nhiệp sụp đổ. Bố là người nằm trong vòng xoáy thất nghiệp. Gia đình mình gặp khó khăn. Đây cũng chỉ là khó khăn nhất thời khi bố chưa tìm được công việc mới. 

Vì vậy, con phải cố gắng học hành cho thật giỏi để thi vào được lớp 10. Có lẽ việc con vào được lớp 10 là hạnh phúc nhất của bố. 

Chiếc máy tính cũ ngày xưa nó cùng bố làm việc, tạo dựng lên những gì mà gia đình mình đang có hiện nay, thì ngày hôm nay nó lại sẽ cùng bố làm lại từ đầu con ạ! Bố hoàn toàn không nản trí về sự thất nghiệp này. Bố cũng chưa đến mức khó khăn không thể mua cho mình được một chiếc máy tính mới. Bố muốn sử dụng lại chiếc máy đó, một phần muốn dành tiền cho con ăn học, và một điều sâu xa hơn bố muốn con hiểu rằng, cho dù có ở hoàn cảnh nào mình cũng phải biết chấp nhận nó, vững vàng để đi lên. 

Có câu nói: “Cái gì của Cesar thì trả về cho Cesar”, những của cải do mình có từ mồ hôi và nước mắt không ai có thể lấy đi được con ạ! Trong cuộc sống, con nhớ đừng bao giờ “bán mình” cho của cải vật chất, mong cầu những tiện nghi vật chất xa hoa mà không phải của mình tạo nên. Con biết không, ngày xưa bố mẹ chỉ hai bàn tay trắng, vượt mọi thử thách mà tạo dựng được như ngày hôm nay.

Những ngày tháng bố rong ruổi khắp nẻo đường trong nắng bụi, mưa dầm chỉ mong làm ra tiền để cho con mình được sung sướng, đầy đủ… 

Cho dù, bố đã mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo. Căn bệnh sẽ tàn phá cơ thể bố trong tương lai nếu không có thuốc. Bố buồn lắm nhưng vẫn không buông xuôi. Bố luôn suy nghĩ làm sao để kiếm tiền chăm lo cho con học thành tài. 

Con còn nhỏ chưa hiểu hết được những khó khăn, bệnh tật bố đang phải gánh chịu. Mẹ con cũng có bệnh nhưng không nói mà thôi. Bố chỉ mong con cần mẫn, chăm chỉ, học thật giỏi, đừng bao giờ đua đòi chúng bạn sa ngã làm khổ đến gia đình.

Bố của con!
Vũ Kiến Quốc - Triển Chiêu (Vienamnet)
 
BACK TO TOP