Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

Sốc với mốt 'bú sữa người' trực tiếp của các đại gia

Ba phụ nữ làm việc cho các công ty kinh doanh dịch vụ "bú sữa mẹ".
Theo lời giới thiệu của các công ty môi giới, sữa mẹ là nguồn thực phẩm bổ dưỡng không chỉ với trẻ sơ sinh. Uống sữa mẹ có thể giúp người bị bệnh mau chóng bình phục, tăng sức đề kháng, cải thiện sức khỏe. Vì thế, có những khách sộp thậm chí còn thuê hẳn một phụ nữ có sữa về nhà ở trong thời gian dài để thỏa mãn nhu cầu bất cứ lúc nào.Thời gian gần đây, trong giới nhà giàu ở thành phố Thâm Quyến, Trung Quốc đang rộ lên mốt uống sữa người. Rất nhiều công ty "giới thiệu" phụ nữ đang cho con bú đã mọc lên. Dưới cái mác trá hình là cung cấp sữa mẹ cho trẻ sơ sinh, những phụ nữ này sẽ tới tận nhà khách hàng đại gia để phục vụ... người lớn. Các công ty cung cấp dịch vụ còn úp mở cho biết, chỉ cần trả giá cao thì khách hàng có thể được trực tiếp bú sữa "tại nguồn" như các em bé.
Một người họ Lin làm trong một công ty kiểu này đã đưa ra cả bảng tên đặt hàng và số điện thoại liên hệ của các vị khách lắm tiền. Anh này cho biết một phụ nữ đi cho bú thuê có thu nhập trung bình khoảng 16.000 NDT/tháng (tương đương 55 triệu đồng). Những phụ nữ trẻ tuổi, có nhan sắc và sức khỏe tốt thậm chí còn có giá cao hơn.
Cơ quan công an thành phố Thâm Quyến cho biết hiện họ đang tiến hành điều tra các cơ sở cung cấp “sữa người” để làm rõ liệu có yếu tố lạm dụng tình dục đối với người lao động hay không.
Theo Trí thức trẻ
Tags:

Làm rụng ngực phụ nữ, bác sĩ Sài Gòn đền 220 triệu

Đặt túi ngực hỏng gây mất thẩm mỹ và ảnh hưởng sức khỏe của bệnh nhân, một bác sĩ bị TAND TP.HCM tuyên phạt phải bồi thường số tiền hơn 223 triệu đồng.

Ngày 10/4, tòa phúc thẩm TAND Tối cao tại TP.HCM đã mở phiên tòa phúc thẩm vụ án bác sĩ Lại Công Hiệp (ngụ đường Phan Xích Long, quận Phú Nhuận, TP.HCM) bị kiện vì phẫu thuật thẩm mỹ đặt túi ngực hỏng gây mất thẩm mỹ và ảnh hưởng sức khỏe của bệnh nhân.
Theo bản án, cuối năm 2007, do có nhu cầu về thẩm mỹ nên bà N.T.H.N. (45 tuổi, Việt kiều Mỹ) lên mạng tìm kiếm và biết bác sĩ Lại Công Hiệp là bác sĩ giám đốc Viện Phẫu thuật thẩm mỹ Việt Mỹ.
Sau khi trao đổi qua điện thoại, ngày 15/2/2008 bà N. về Việt Nam gặp ông Hiệp để phẫu thuật thẩm mỹ lấy hai túi ngực (kích cỡ lớn 360cc) của bà ra để đặt lại các túi ngực có kích cỡ nhỏ hơn (260cc).Tổng chi phí bác sĩ Hiệp đã thu của bà N. là 35,2 triệu đồng.
Ngày 18/2/2008, bác sĩ Hiệp đã đưa bà N. đến bệnh viện Giao thông vận tải 8 (bác sĩ Hiệp có ký hợp đồng hợp tác chuyên môn với bệnh viện). Ca phẫu thuật diễn ra từ 11h-17h mới xong.
Ba ngày sau, bà N. thấy núm vú bên phải sưng lên và chuyển màu đen. Qua mười ngày thì vết mổ hở hết phần vừa cắt chỉ, nhìn thấy cả túi nước đặt bên trong. Bác sĩ Hiệp đã mổ và may lại được vài ngày thì vết mổ lại hở, chảy nước dịch.
Sau đó, bác sĩ Hiệp phải mổ lấy túi nước ra và may lại lỗ hổng, điều trị cho đến ngày 19/3/2008 thì bà N. xuất viện. Khi lấy túi nước ra, bác sĩ Hiệp có ký cam kết khi nào bà N. có điều kiện thì về Việt Nam gặp bác sĩ để điều trị, đặt lại túi ngực không tính tiền.
Theo kết quả giám định, ca phẫu thuật không thành công đã để lại nhiều sẹo xấu tại vùng ngực của bà N., việc nhiễm trùng làm núm vú bên phải của bà N. bị mất (tỉ lệ thương tật vĩnh viễn 16%).
Sau nhiều lần thương lượng, đòi bồi thường không thành công, bà N. đã quyết định nộp đơn khởi kiện bác sĩ Hiệp ra tòa đòi bồi thường hơn 330 triệu đồng (nhưng chỉ được chấp nhận hơn 223 triệu đồng).
Theo tòa, do trong hợp đồng hợp tác chuyên môn với bệnh viện Giao thông vận tải 8 bác sĩ Hiệp và bệnh viện đã có thỏa thuận bác sĩ là người chịu trách nhiệm hoàn toàn về sức khỏe và đền bù mọi phí tổn về vật chất cho người bệnh nếu có xảy ra kiện cáo do sai sót về chuyên môn nên bác sĩ Hiệp phải có trách nhiệm bồi thườngcho bệnh nhân.
Theo Tuổi Trẻ

Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

Nghịch tử sát hại cả nhà giữa đêm

Nghĩ mình bị HIV - AIDS, Trần Quang Hải ngày ngày vùi mình trong lo lắng, hoảng loạn. Không chịu được sự dày vò, giữa đêm khuya thanh vắng, hắn điên cuồng trút đi những áp lực bằng “mưa dao” lên chính cha, mẹ và em ruột. Vụ án chấn động ở miền quê ngoại thành Hà Nội khiến dư luận bàng hoàng và để lại nỗi day dứt khôn nguôi trong lòng người cha gần trọn đời lo lắng cho con vừa may mắt thoát chết.

Sát hại cả nhà để không phải đau khổ

Những cơn mưa giông ập đến làm cho con đường về đội 4, thôn Bột Xuyên, huyện Mỹ Đức, Hà Nội thêm lầy lội. Trên những khuôn mặt sạm đen vì mưa nắng, những người dân nơi đây vẫn chưa nguôi phẫn nộ về sự việc xảy ra tại ngôi nhà nhỏ của gia đình ông Trần Quang Sáng (SN 1969), ở cuối thôn. Dù đã gần một tuần trôi qua, nhưng từ con đường làng đến các ngõ nhỏ, người ta vẫn râm ran bàn tán chuyện nghịch tử Trần Quang Hải (SN 1994), con ông Sáng giữa đêm khuya ra tay sát hại cả nhà rồi tự đâm vào bụng mình tự sát.

Ông Trần Quang Sáng tại bệnh viện 103, “luôn mở lòng đón con về nhà”. (Ảnh: Văn Nguyễn)
Đêm 22/5, cũng như những đêm khác, ở vùng quê thuần nông này cứ khoảng 22h, nhiều gia đình đã tắt điện lên giường đi ngủ. Đang thiu thiu giấc, người ta giật bắn mình khi nghe tiếng la thất thanh từ gia đình ông Sáng. Hàng xóm láng giềng tối lửa tắt đèn có nhau, những người đàn ông nhanh chân chỉ kịp vơ lấy cái đèn chạy sang nhà ông Sáng, người nhanh miệng con kêu “cướp, giết”. Cả đội 4 nháo nhào đổ dồn về phía những tiếng la hét thảm thiết.

Khi cánh cổng được đạp tung ra, một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt những người hàng xóm tốt bụng. Máu me bê bết, Trần Quang Hưng (SN 1998), con út của ông Sáng, đang nằm thoi thóp, người dưới sân, chân trên thềm, miệng thều thào đứt quãng “cứu nhà cháu với, bố mẹ, anh trai cháu với”. Bên trong nhà, ông Trần Quang Sáng và bà Nguyễn Thị Thắm (SN 1971) cùng Trần Quang Hải nằm trên vũng máu, mặt mũi xanh xao, tím tái.

Sau vài giây hoảng hốt bất ngờ, mọi người vội sơ cứu rồi đưa ông Sáng cùng vợ, con đi cấp cứu tại bệnh viện 103. Mấy thanh niên có mặt lúc đó còn tỏa ra khắp nhà tìm xem sát thủ ra tay tàn độc ẩn nấp ở đâu. Nhà sát vách cũng là anh họ của ông Sáng, ông Trần Quang Thủ, không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra với nhà em trai mình. Ông Thủ chua xót: “Cả đời tôi chưa thấy chú Sáng mâu thuẫn hay điều tiếng với ai. Tuy nghèo khó, nhưng gia đình chú ấy sống hiền lành, chăm chỉ làm ăn nên rất được lòng bà con hàng xóm. Vậy mà nay, cả nhà gặp đại họa. Nếu hôm ấy làng xóm đến muộn, không biết hôm nay, gia đình em tôi sẽ về đâu”.

Không lâu sau khi cơ quan CSĐT Công an huyện Mỹ Đức tiến hành điều tra vụ việc, nỗi đau nơi những người thân gia đình ông Sáng càng nhân lên gấp bội. Bởi một lẽ, chẳng ai ngờ theo thông tin ban đầu từ cơ quan Công an, hung thủ vụ án kinh hoàng này không ai khác lại chính là đứa con đầu lòng của nạn nhân, nghịch tử Trần Quang Hải.

Đêm đó, Hải đang ngủ trong buồng cùng với Trần Quang Hưng. Nửa đêm tỉnh dậy, gã đi xuống bếp lấy con dao bầu, rồi không nói một lời, Hải bất ngờ đâm vào bụng em trai mình khi Hưng đang say giấc. Hưng không kịp kêu lên một tiếng, Hải lao ra phòng khách, lúc đó ông Sáng đang ngồi xem ti vi, “nghịch tử” lạnh lùng đâm 3 nhát vào người cha sinh ra mình. Nghe thấy tiếng thét của chồng, bà Thắm từ phòng riêng của hai vợ chồng chạy ra thì bị Hải đâm 4 nhát vào lưng. Sau khi xuống tay với cả nhà, Hải cũng tự đâm vào bụng mình. Bà Phương Thị Hoa (SN 1973) ngụ cùng Đội 4 nhớ lại: “Dù mất nhiều máu, nhưng Hải vẫn còn tỉnh táo. Lúc cho Hải lên xe cứu thương, nó giàn giụa nước mắt nói với mọi người: Cháu hận vì bị HIV nên cho cả nhà cùng chết để không ai phải đau khổ”.

Trong quá trình lưu lại thôn Bột Xuyên tìm hiểu sự việc, chúng tôi cũng được người dân nơi đây cho biết gia đình ông Sáng trước nay luôn sống hạnh phúc thuận hòa yêu thương nhau. Nhiều năm liền, nhà ông Sáng là gia đình văn hóa. Trong đợt xây dựng nông thôn mới, hộ nhà ông cũng được coi là hình mẫu điểm của làng Bột Xuyên. Vì thế, dù có giàu trí tưởng tượng đến mấy, người ta cũng không dám nghĩ Hải lại là hung thủ đâm cha, chém mẹ hạ sát em trai. Ông Nguyễn Văn Giới (bí thư chi bộ thôn Bột Xuyên - PV) cho biết: “Nhà nghèo nên Hải chỉ học hết cấp 2 thì nghỉ. Nó đi làm cho một xưởng mộc ở huyện Gia Lâm, hàng tháng vẫn gửi tiền về cho bố mẹ. So với thanh niên trong làng, Hải khá hiền lành, không chơi bời nghịch ngợm dính vào tiền án tiền sự”.

Chú của Hải, anh Trần Quang Tuấn cho biết: “trước hôm xảy ra sự việc ít lâu, Hải có về nhà chơi, nhắn gặp tôi tâm sự. Hải kể một lần say rượu nó bị bạn rủ rê đi nhà nghỉ với gái mại dâm và bị nhiễm HIV. Tôi đã đưa nó đi xét nghiệm, kết quả âm tính nhưng nó vẫn không tin”.

“Cá chuối đắm đuối vì con”

Được sự cứu giúp tận tình của các bác sĩ bệnh viện 103, hiện tại, những người trong gia đình ông Sáng đã qua cơn nguy kịch, sức khỏe đang dần phục hồi. Nằm trên giường bệnh, sắc mặt ông Sáng không còn quá nhợt nhạt, nhưng bên trên gò má nhăn nheo, đôi mắt u buồn rơm rớm nước. Những chuyện xảy ra với gia đình ông như một cơn ác mộng, hình ảnh người con hiếu thảo mặt đằng đằng sát khí chém không thương tiếc lên máu mủ ruột già vẫn chưa thôi ám ảnh tâm trí ông. Nhớ lại đêm định mệnh ấy, những vết thương trong người ông lại như rỉ máu buốt nhói.

Ông Thủ vẫn chưa hết bàng hoàng khi kể lại sự việc.
Nhưng dù đau đớn là thế, ông vẫn thương đứa nghịch tử đã gây nên chuyện tày trời. Trò chuyện cùng PV báo GĐ&XH Cuối tuần, ông Hải không có, dù chỉ một lời oán hận người con sống cạn tình bạc nghĩa mà chỉ thấy xót xa. Ông bảo Hải hành động điên loạn đâm chém cả nhà như vậy một phần trách nhiệm thuộc về ông. Người đàn ông đang bị bệnh men gan cao nghẹn giọng: “Tôi không làm tròn trách nhiệm một người làm cha, làm chủ gia đình. Không chăm sóc, nuôi dạy Hải đàng hoàng, nó phải bỏ học đi làm thê nuôi cả nhà. Vì không được ăn học như người ta, nên nó không đủ tỉnh táo làm chủ trước những cám dỗ của xã hội”.

Câu chuyện giữa chúng tôi và ông Hải cứ thế trôi đi, rồi lại ngắt quãng bởi những giọt nước mắt. Ông kể trước hôm xảy ra sự việc đau lòng trên khoảng 2 tuần, Hải từ trên chỗ làm về nhà trong tâm trạng chán nản mệt mỏi. Ông gặng hỏi nhưng Hải không nói chỉ thở dài, ông không hỏi thêm mà tự mình tìm hiểu nguyên nhân. Ông Sáng như rụng rời chân tay khi nghe em họ là Trần Quang Tuấn kể lại chuyện Hải quan hệ với gái làng chơi. Dù có kết xét nghiệm là không bị phơi nhiễm HIV, nhưng Hải vẫn chưa yên tâm. Lên Gia Lâm làm, Hải lại đến gặp bác sĩ, các bác sĩ tư vấn cho Hải từ lúc quan hệ tình dục phải đến 3 tháng sau xét nghiệm mới biết có kết quả chuẩn nhất.

Ông Sáng kể tiếp: “Khi nghe các bác sĩ tư vấn vậy Hải bỏ làm về nhà. Nó bảo nó bị nhiễm HIV. Hai bên háng nó nổi mụn nhọt, bạn bè làm cùng nó nói nó dính “ết”, cứ trêu đùa và xa lánh nó. Tôi cũng chẳng biết con “ết” con “ót” nó như thế nào, lây nhiễm ra sao để cho nó một lời khuyên”. Theo ông Sáng, một tuần trước khi “xuống tay” tàn nhẫn định sát hại cả nhà, tinh thần của Hải hoảng loạn: “Cả tuần trời, nó không ăn không ngủ, tâm trạng lúc nào cũng bất an lo lắng, sợ sệt, hoảng hốt. Nó hay giật mình và có những suy nghĩ tiêu cực. Thậm chí, nó còn mặc nhầm cả quần của mẹ nó mà cứ bảo quần mình”. Đang kể đến đây, ông lấy tay lau vội những giọt nước mắt.

“Cha mẹ nào mà chẳng hết lòng con cái, Hải chưa một lần khiến cho vợ chồng tôi phải phiền muộn . Chỉ vì trầm cảm nặng vì lo lắng bị nhiễm HIV, nên nó mới hành động dại dột như vậy thôi”, ông sáng nói về hành động đâm chém cả nhà của Hải.
(24h.com.vn)

Tags:

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

"Gái gọi" sinh viên: Tan trường là… lên giường

Đa phần các cô cave sinh viên khi bị bắt đều đổ lỗi cho hoàn cảnh nhà nghèo nên phải đi làm thêm kiếm tiền.

Cave sinh viên đang là vấn đề nhức nhối của toàn xã hội (Ảnh minh họa)

Tan trường là... lên giường

Con nhà nghèo, lên Hà Nội trọ học, thiếu tiền ăn tiêu, những cô sinh viên đó sẵn sàng kiếm việc làm thêm bằng... “vốn tự có”, để rồi sau đó phải bẽ bàng khi bị công an bắt quả tang khi đang phục vụ khách.

Vừa qua, Công an quận Đống Đa, Hà Nội bất ngờ kiểm tra hành chính khách sạn Vân Nam (26 đường Láng, Đống Đa, Hà Nội), phát hiện ở phòng 704 có một nam hai nữ, phòng 705 có một nam và một nữ đang có hành vi mua bán dâm.

Tại cơ quan điều tra, gái bán dâm khai nhận được hai “má mì” Nguyễn Thị Bích Phượng (SN 1969, nguyên quán ở Thái Nguyên, trú tại tổ 28, phường Đại Kim, Hoàng Mai, Hà Nội) và Hán Thị Nguyệt (SN 1993, ở Tam Nông, Phú Thọ) môi giới đi khách. 

Điều đáng nói, 2 trong số các cô gái bán dâm đều là sinh viên. Tại Công an quận Đống Đa, chiều 23/5, các cô sinh viên vừa bị bắt quả tang đang “chiều khách” ở khách sạn Vân Nam (26 đường Láng, Đống Đa, Hà Nội) bẽ bàng cúi gằm mặt xuống đất.

Đều xinh xắn, mang gương mặt của kẻ trí thức, giờ đây các cô có hối hận cũng đã là quá muộn khi sẵn sàng đi “làm thêm” sau giờ tan học.

Nước da trắng mịn, gương mặt hài hòa, xinh xắn, Nguyễn Thị A. (SN 1990, quê Phú Thọ), đang là sinh viên năm thứ hai một trường nghệ thuật ở Hà Nội cho biết, cũng vì cảnh nghèo mà cô chấp nhận “làm thêm” để có tiền ăn học.

Con nhà nghèo, bố mẹ quanh năm suốt tháng chỉ biết bán mặt cho đất, A. trở thành niềm tự hào của cha mẹ khi trong số ba chị em gái, chỉ có A. là xinh xắn, được học hành đến nơi đến chốn.

Trong thời gian trọ học ở Hà Nội, nhà nghèo, không được bố mẹ chu cấp đủ tiền ăn học như các bạn, A. bắt đầu chán nản, và khi được gọi “đi chơi”, A. đã sẵn sàng chấp nhận “chiều lòng” những người đàn ông lạ lẫm để có tiền sinh hoạt.

Chiều 22/5, nhận được điện thoại của bạn rủ “đi chơi”. Hiểu rõ “đi chơi” tức là đi khách, A. lao vội ra chỗ hẹn ở khách sạn Vân Nam vì được hứa sau khi “chiều khách” sẽ được nhận 1 triệu đồng. Nhưng ngay hôm đó, cô bị công an ập vào bắt quả tang.

A. lý giải cho việc “đi khách” của mình là do: “Bố mẹ nghèo không chu cấp cho tiền ăn học nên hàng ngày em phải làm việc ở một quán ăn vào buổi chiều sau giờ tan học. Từ 18 giờ đến 23 giờ, em tiếp tục “làm thêm” bằng việc đi khách nếu có người gọi”.

Cùng hoàn cảnh là sinh viên nghèo như A. là cô sinh viên tên T., cũng nại ra lý do hoàn cảnh khó khăn nên mới phải hành nghề “gái gọi”. Đã có lần cô sinh viên này chủ động gọi cho một “má mì” nói rằng: “Chị có khách thì gọi cho em nhé, em đang thiếu tiền”.

Thương hiệu “cave sinh viên”

Đời sống ngày càng đi lên, khi hầu bao của những vị khách làng chơi ngày càng rủng rỉnh và họ đã quá nhàm chán với những tụ điểm mại dâm nhớp nháp, tất yếu họ sẽ tìm đến những thú vui mới, hấp dẫn hơn và cao sang hơn.

Thay vì chọn những cô gái mại dâm xếp hàng lũ lượt ở các “phố đèn đỏ” hay những con ngõ “sung sướng” khét tiếng thì giờ đây họ chỉ việc ngồi nhà, nhấc máy alo và nhờ những tay tú ông, tú bà mối lái cho một cô gái gọi nhưng được cộp mác “sinh viên”.

Nhiều nữ sinh đang còn ngồi trên ghế nhà trường, nhưng vì mải ăn chơi đua đòi hoặc vì hoàn cảnh đưa đẩy, không giữ được mình đã nhắm mắt đưa chân vào các ổ mại dâm và trở thành gái bán dâm chuyên nghiệp.

Khác với tầng lớp mại dâm theo lối “nông dân”, những cô gái sinh viên khi đã trở thành gái bán dâm chuyên nghiệp, thì cái thẻ sinh viên dường như là một tấm “thông hành” để khách làng chơi có cảm giác mình được “lên mây” với một trí thức.

Khách làng chơi nhiều người không ngại bỏ công săn lùng để được thưởng thức thứ “hàng hiếm” đó.

Một sinh viên làm gái gọi thì thu nhập hàng tháng lên đến cả chục triệu đồng nếu “quan hệ” tốt với các má mì, các nhà nghỉ, khách sạn, bởi đây là “khẩu vị ưa chuộng” của khách mua dâm lắm tiền.

Gái gọi sinh viên bao giờ cũng có cái “chất” hơn từ cách nói năng, cử chỉ, điệu bộ không bỗ bã, bốp chát như gái bán dâm thuộc dạng ít học hay thất học. Có lẽ vì “phần học thức” cao hơn ấy mà “gái gọi sinh viên” trở thành “thương hiệu cao cấp”.

Các cô gái gọi đang là sinh viên thường không bao giờ xuất hiện ở ngoài đường để chờ khách, thường ít ai biết rằng ngoài thời gian đi học, họ còn kiêm thêm nghề “đi khách”.

Để có thể kiếm được những cave sinh viên thuộc dạng “hoa khôi” vừa có tài vừa có sắc, không chỉ cần có nhiều tiền mà cũng cần sự quen biết, mối lái kỹ càng mới có thể “gọi” được.

Kết cục buồn (ảnh minh họa)

Những kết cục buồn của những sinh viên kiếp cave

Cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Chỉ có điều, kết cục của những sinh viên mang kiếp cave thường luôn không có hậu.

Có cô vì học kém mà phải nghỉ học và trượt dài thành cave chuyên nghiệp.

Có cô chấm dứt mác sinh viên bằng những ngày trong trại cải tạo.

Có cô bị đánh ghen te tua, mất cả nhan sắc để hành nghề.

Có cô nhiễm đủ loại bệnh lây lan qua đường tình dục.

Có cô bị cưỡng hiếp tập thể…

Rất rất nhiều kết cục không có hậu đã được báo chí cũng như xã hội cảnh báo nhưng sức hấp dẫn của một công việc nhàn hạ, nhiều tiền vẫn cứ như ánh đèn khiến các cô sinh viên hám tiền như những con thiêu thân lao vào mà không cần biết đến hậu quả.

Chỉ khi đã ở tận cuối con đường, những cô sinh viên từng là niềm hy vọng, tự hào của cả gia đình mới nhỏ những giọt nước mắt ân hận thì đã quá muộn.
Nguồn: tinmoi

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Gái gọi sinh viên khó bỏ nghề vì trót nghiện

Tự nhủ chỉ làm cave đến khi đỡ khó khăn thì bỏ, nhưng đến lúc muốn thoát mới thấy không dễ.

Những kết cục buồn cho nữ sinh viên (Ảnh minh họa).
Những kết cục buồn cho nữ sinh viên (Ảnh minh họa).
Trót nghiện đi khách

Đó là lời tâm sự của Linh (sinh viên một trường đại học ở quận 3, TP.HCM). Trong một lần đi xe buýt, Linh vô tình quen biết với một quý bà sang trọng. Chính quý bà ấy đã dẫn dắt Linh vào nghề khi chỉ mới là sinh viên năm nhất.

Linh tâm sự: “Lúc mới đi khách lần đầu tôi thấy rất sợ và lo lắng, nhưng về sau tôi lại có cảm giác yêu nghề. Cứ hôm nào không đi khách là tôi lại thấy chán. Khi tốt nghiệp, tôi xin việc đi làm bình thường như những bạn khác nhưng được một thời gian tôi lại bỏ việc. Tự nhiên chân lại về lối cũ”.Cũng như Linh, Xuân Anh đã từng là một gái gọi sinh viên có nhiều khách quen quận Bình Thạnh, TP.HCM. Sau khi ra trường, cô đã rũ sạch quá khứ, xin làm kế toán cho một công ty kinh doanh nội thất, và đã có người yêu.

Cô thở phào nhẹ nhõm vì có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Thế nhưng bất chợt một hôm cô tình cờ gặp lại khách hàng cũ của mình, và chuyện gì đến cũng phải đến.

Xuân Anh không thể cưỡng lại đề nghị rất sộp của anh ta nên đã nhận lời “vui vẻ” với nhau. Cứ như vậy, cô và anh ta gặp nhau thường xuyên hơn. Anh ta vẫn trả tiền đều đặn, thậm chí nhiều hơn ngày xưa khi cô còn là sinh viên. Chỉ cần vài hôm là đã đủ bằng số tiền cô đi làm cả tháng. Giờ cô vẫn đang cố giấu người yêu của mình nhưng không biết có thể giấu đến bao giờ.

Quá khứ không buông tha

Hầu như gái gọi sinh viên nào cũng muốn thay đổi cuộc sống sau khi tốt nghiệp. Nhiều cô cho rằng đây là nghề tạm bợ nhàn hạ để có thể vừa đi học vừa kiếm tiền chi tiêu. Sau khi tốt nghiệp ra trường, có những cô không nghiện sex, cũng không cần tiền nữa nhưng vẫn không thể thoát khỏi nghề.

Chi (sinh viên trường Đại học Đ.N, quận Hà Đông, Hà Nội) kể lại: “Tôi đã từng ngu ngốc nên mới bị mắc bẫy rồi dấn thân vào nghề này. Tôi đã cố thoát khỏi nó nhưng không thể. Tôi “đi khách” khoảng 1 năm là cảm thấy đã đủ tiền trang trải cho các năm học sắp tới nên tôi quyết định dừng lại. Nhưng trong số những người mà tôi đã từng “đi khách”, có một người đàn ông rất mê tôi. Mặc cho tôi van xin, ông ấy dọa sẽ cho cả trường biết chuyện tôi làm cave nếu tôi dám ngừng việc này. Tôi không biết tôi phải làm thế nào, nên đành cắn răng chịu đựng và chờ đợi đến lúc ra trường. Tôi sẽ chuyển đi nơi khác sống, có lẽ như vậy mới thoát khỏi”.

Nếu như Chi bị khách hàng ép tiếp tục thì Mai (sinh viên quận Thủ Đức, Tp. HCM) lại bị những người từng dẫn mối cho mình uy hiếp. “Tôi không sợ bị đuổi học nhưng lại sợ gia đình biết chuyện. Bố mẹ tôi vốn nghiêm khắc nên nếu chuyện này bị phát hiện, ông bà sẽ không chịu đựng nổi cú sốc này. Chính vì vậy mà tôi vẫn phải đi khách hàng ngày, dù tôi đã chán ngấy việc này. Bán thân xác của mình, tuổi trẻ của mình để cho kẻ khác chà đạp, với số tiền rẻ mạt lại còn bị bọn dắt mối ăn chặn đến hai phần ba. Quả thực quá cay đắng!”, Mai vừa khóc vừa nói.
Theo: Infonet.vn

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Chuyện 'khoe tình yêu' của giới trẻ ngày nay

Teen thời nay yêu rất cởi mở. Sau vài lần rủ nhau đi chơi riêng là đến đoạn công khai trước bàn dân thiên hạ theo kiểu ta đây “có cặp rồi”.

Thử điểm qua xem các bạn làm những gì để bạn bè “lóa mắt” nhé.

Hôn hít, sờ sịt lộ thiên





Nếu ban đầu các bạn bẽn lẽn, sợ bị chọc thì chỉ ít bữa là hầu như cặp nào cũng muốn mang tình yêu mới ra khoe. Đến trường, chàng chở nàng, ôm nhau cứ như “yêu nhau từ kiếp trước”. Giờ ra chơi lại chọn gốc cây hay nơi nào có nhiều người tụ họp mà đứng sát vào nhau như mới bôi keo 502. Một bạn gái học lớp 10 mô tả rành rẽ như sau: đôi nào ngồi trên xe chưa sát rạt là “mới đi uống nước, còn đang thăm dò”. Đôi nào ôm cứng là hôn hít đủ kiểu, đôi nào xài tiền chung là “xong phim” rồi.

Ôi giời, bác sĩ nghe sao mà buồn trong lòng một ít (chứ không phải “chết trong lòng một ít” nhé). Ra công viên thì kể như các bạn “làm chủ”, mặc kệ cô bác đi dạo, các bạn cứ hồn nhiên ôm cứng nhau mà “thơm”. Có khi không chỉ đơn thuần hai “hôn thủ” khóa môi nhau, thường thì bạn trai không bỏ lỡ thời cơ thấy bạn gái thoải mái bèn “cải thiện tay” ở những vị trí nhạy cảm. Cái cách đụng chạm như vậy giữa thanh thiên bạch nhật được các bạn cho là “thoáng, hiện đại và chả việc gì phải giấu diếm”.

Đụng sâu hơn





Va chạm cơ thể khiến cả hai đều ham muốn chứ không chỉ là bạn trai. Có trường hợp chính bạn gái đề nghị đi nhà trọ để “làm chuyện đó”. Khi tôi hỏi “sao dại dột quá vậy”, bạn trả lời “em nghĩ đó là cách giữ chặt người yêu”. Bạn trai nghĩ khác, đa số sau khi “ăn trái cấm” lại cho là bạn gái mình “sao dễ thế” chả cần ép buộc, thuyết phục gì mà cứ “cho” thoải mái. Bảo đảm sau này hầu hết các chàng sẽ bỏ bạn gái ôm nỗi buồn mênh mông... Còn những bạn gái được đề nghị “đến nhà trọ tâm sự” thì “em nghĩ đó là cách thể hiện tình yêu”.

Đây là lời biện hộ sau khi cuộc “yêu” hạ màn, còn lúc đó sự ham muốn đã dắt bạn đi khiến bạn mê muội. Yêu mà đồng nghĩa với tình dục chỉ xảy ra khi bạn đã cầm tờ giấy kết hôn, chứ dễ dãi như vậy sẽ bị coi thường. Vậy thì có nên sẵn sàng để chàng ôm hôn, sờ soạng khi vừa mới có cảm xúc “thích người ta”? Xin các bạn đừng “tăng tốc” như thế bởi làm vậy là bạn đang “tự thiêu” không cần lửa đấy.

Lưu giữ "kỉ niệm"





Yêu rồi, bạn trai hoặc bạn gái còn tìm cách lưu trữ những giây phút nồng ấm trong cái alô để thỉnh thoảng xem lại. Không chỉ xem một mình, bạn trai còn post lên mạng để khoe “thành tích yêu”. Người ta sở dĩ phải mặc quần áo để che đi những gì riêng tư nhất thì một số bạn lại “công cộng hóa” chúng. Trong trường hợp này, một lần nữa, con gái từ lỗ tới lỗ! Con gái ơi, đừng dại dột đến thế! Thử hỏi, đến tuổi kết hôn liệu chàng trai nào dám cưới bạn (kể cả anh chàng trong clip). Chưa kể cha mẹ, anh em nhìn thấy chắc là shock nặng, còn bạn bè sẽ bàn tán đủ thứ. Những chuyện này là cấm kị, không bao giờ được làm.

Khi tình ra đi



Chúng ta cùng nhắm mắt tưởng tượng ra một ngày xấu trời chàng “đứt dây thần kinh yêu” với mình. Gặp bạn bè chúng hỏi “chàng của mi đâu”? Bạn đành trả lời “đá rồi”. Chàng trai lại khác, nếu có câu hỏi “ghệ của mi đâu?”, chàng sẽ nhếch mép và rằng “đùa tí thôi, hết rồi”. Đùa tới cỡ khám phá sạch trơn rồi đi khám phá tiếp những cô gái khác, bởi con trai là những chàng thợ săn, sau khi bắt được con mồi chàng phải đi săn tiếp, trừ khi có lệnh đóng cửa rừng! Đóng cửa rừng là muốn nói đến chuyện hôn nhân có giấy kết hôn, đám cưới đàng hoàng, đằng này teen làm gì đã đủ tuổi theo luật pháp.

Nguy hại hơn là nếu không có biện pháp bảo vệ thì bạn gái có thể mang bầu. Nếu bị ép về sống với nhau thì “vợ chồng trẻ con” lấy gì nuôi em bé, lúc yêu tưởng như anh là “nhất trên đời” nhưng anh lại chưa đủ điều kiện làm cha. Mâu thuẫn phát sinh và tan đàn xẻ nghé để lại một sinh linh, bằng chứng của thời nông nổi. Anh mà “đánh bài chuồn” thì nàng căm hận, ê chề, mất niềm tin ở cuộc sống. Nếu bạn thui thủi đến bệnh viện “xóa dấu vết” thì kí ức vẫn lên tiếng để bạn nhớ về “viên thuốc liều”. Có bạn uống “thuốc liều” nhiều lần rồi trở thành buông thả, sa vào ma túy, thậm chí làm nghề “bán vốn tự có”. Rốt cuộc làm xấu mặt cha mẹ, ông bà và cả dòng họ, bản thân mình thì không có tương lai. Kết cục của những cuộc tình đang thuở “mầm non” thường là như vậy. Xin các bạn gái hãy tỉnh táo!
Nguồn: soha

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Xót xa chuyện sinh viên “sống thử” rồi vứt con lay lắt cửa chùa


Làng sống thử

Chúng tôi tìm đến khu vực nhà trọ dày đặc, san sát ở “Làng đại học Thủ Đức”, nơi giáp ranh tỉnh Bình Dương và TPHCM. Nơi đây có nhiều sinh viên sống theo cặp, thuê nhà trọ “hú hí” sống thử. Sinh viên N.T.M (khoa Anh ngữ) cho biết: “Ở trọ được tự do, thích đi chơi đâu cũng được, không ai quản lý thời gian, chủ phòng trọ cho thuê thường vắng mặt, hàng tháng chỉ đến thu tiền”.

Khi chúng tôi đi ngang phòng trọ số 7, dừng chân nghe vụ cãi nhau lớn tiếng. Họ là một đôi sinh viên non choẹt, đang ghen tuông bởi cô gái chát chít với bạn trai cùng lớp, bị anh chàng phát hiện. Chiếc máy tính xách tay suýt tan tành vì cơn ghen. Hỏi thăm về một nữ sinh viên mà chúng tôi nghe đang mang thai, anh chàng đang cơn cáu gắt bảo: “Vào thẳng bên trong mà kiếm, ở đây biết bao nhiêu cặp sinh viên sống với nhau như vợ chồng, sinh con. Phải nói rõ họ tên trong trường, học khoa nào, năm mấy... may ra còn biết”. Anh chàng lớn tiếng rồi đóng sầm cửa lại, khi chúng tôi chưa kịp nói lời cảm ơn.
                                             

Một cặp sinh viên sống chung tại một phòng trọ ở “Làng đại học Thủ Đức”, TPHCM.

Dãy phòng như một trận đồ bát quái, khiến ai vào trong mà không hỏi đường thì dễ lạc lối. Chúng tôi gặp một đôi sinh viên trẻ đang tất bật bên ngăn bếp cùng những món thức ăn, chuẩn bị bữa cơm trưa tại phòng số 3. Đó là cặp đôi sinh viên N.T.A (21 tuổi, quê Bình Chánh, TPHCM; học năm 3, khoa Anh ngữ, Trường ĐH KHXH&NV, ĐH Quốc gia TPHCM) và T.T.Q.Nh (20 tuổi, sinh viên Trường Đại học Đồng Nai, ngành kế toán). Vừa thấy chúng tôi, A vội vàng chuyển những con khô mực đang phơi trước sân vào bên trong. Khép sơ cánh cửa, A tâm sự với chúng tôi trong vẻ ngại ngùng: “Nhà A ở huyện Bình Chánh cách trường không xa, ban đầu hết giờ học là về nhà, từ khi thấy nhiều sinh viên thuê phòng trọ ở ngoài, A xin gia đình đi ở trọ, khỏi về nhà. Nh là bạn gái, ghé chơi, có khi ở từ sáng đến tối về, cũng có khi ở 2-3 ngày…”.

Cách đó không xa, bà Nguyễn Thị Lan (57 tuổi, quê Quảng Ngãi, bán chè sát bên Đại học Quốc gia TPHCM) kể về chuyện của chính cháu ruột bà, cũng là sinh viên xa nhà và sống thử. Bà không thể nào quên được câu chuyện của cháu Ph, hiện là sinh viên năm cuối Trường Đại học Ngân hàng. Ph đã có một con trai năm nay vừa tròn 2 tuổi, ba mẹ nghèo, dốc hết sức lực kiếm tiền để nuôi hai đứa em Ph ăn học, giờ đây phải nuôi thêm cả con của Ph.

Năm 2010, cô sinh viên Ph quen một nam sinh viên học Trường Đại học Kiến trúc (TPHCM). Chàng sinh viên đẹp trai, con nhà giàu, khi thấy bạn bè ai cũng có cặp có đôi, chàng ta ngỏ ý làm quen Ph, nhiều lần đưa Ph đi chơi, mua sắm nhiều áo quần đẹp, săn sóc rất chu đáo, Ph đã phải lòng, những tưởng chàng ta đã yêu thật lòng nên “cho tất cả”. Khi hay tin Ph mang thai, chàng ta hiện nguyên hình là gã Sở Khanh, rồi “cao chạy xa bay” không một lần liên lạc. Ph đành phải xin trường bảo lưu lại 1 năm học để sinh con, sinh xong, Ph lại tiếp tục theo con đường học hành trong sự tủi nhục và lo toan mỗi ngày. Bà Lan nhắc lại chuyện cháu mình trong nỗi buồn rười rượi. Bà Lan cho biết thêm, hằng ngày ngồi bán chè, chứng kiến biết bao nhiêu cặp nam, nữ sinh viên ôm chằm quặp lấy nhau, họ đi đứng tự nhiên như vợ chồng, nếu vào dãy phòng trọ kế bên hông khu đất trống gần trường, còn biết bao nhiêu cặp sinh viên đang sống thử với nhau, có cả một số đã có cả em bé.

Đắng lòng những em bé bị bỏ rơi!


Chúng tôi tìm đến một “mái ấm” nằm trên địa bàn tỉnh Đồng Nai, nơi đã từng đón nhận, cưu mang hàng chục trường hợp do các bà mẹ là học sinh, sinh viên sau những lần sống thử rồi để lại những hệ lụy đáng buồn… Nơi đó đang nuôi nấng những sinh linh bé nhỏ, ngây thơ, trong sáng, nhưng lại là hậu quả đau lòng của những cuộc tình sống thử!
                                

 
 Sư Huệ Đức bế cháu bé con của một sinh viên bỏ rơi, cháu bị bệnh não úng thủy do “cha mẹ” dùng quá nhiều thuốc “đoạn tuyệt” với con mình!

“Mái ấm” nơi chúng tôi tìm đến là chùa Diệu Pháp, nơi đang cưu mang 19 bé được sinh ra từ tủi nhục, ê chề, từ số phận không may mắn, là sự ruồng bỏ của chính người cha, mẹ và gia đình bởi sự lầm lỡ đáng trách từ những cuộc tình sinh viên dang dở. Ngôi chùa nằm cách TPHCM khoảng 50km, tọa lạc tại ấp Tân Cang, xã Phước Tân, huyện Long Thành, tỉnh Đồng Nai, khuôn viên có diện tích rộng 3 mẫu, do sư Huệ Đức làm trụ trì. Chùa có 6 ni cô, hằng ngày luôn chăm sóc cho những mảnh đời bất hạnh. Từ năm 1983 đến nay, chùa “nhặt” được 67 đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi nằm xung quanh nhà chùa, nuôi 102 đứa trẻ, 21 người khuyết tật và 19 trường hợp sinh viên mang bầu, sinh con xong, bỏ rơi con, chạy trốn trách nhiệm.

Gần đây nhất có bà mẹ tên Mơ, là sinh viên. Mơ đã “yêu” một người đàn ông tên N. Đến khi hay tin Mơ có thai, ông N tìm cách tránh né. Nghe tin ông N lập gia đình, làm đám cưới với một người phụ nữ khác, Mơ đau buồn, tự trách mình, nhiều lần tìm cách hủy hoại bào thai nhưng không thành. Trong người đang mang thai tháng thứ tư, sợ gia đình, bạn bè, người thân phát hiện, vòng bụng ngày mỗi lớn hơn. Mơ đành cuốn hành lý, giấu gia đình, tìm đến chùa Diệu Pháp, nhờ các ni sư cưu mang, giúp đỡ cả mẹ lẫn… con.

Qua 5 tháng sống nương tựa tại chùa, hằng ngày sư cô còn dạy thêm những buổi học văn hóa, học cách tịnh tâm, giúp cô sinh viên quên đi những tủi hận, bỏ đi những suy nghĩ phá thai. Đúng tháng ngày sinh nở, được mẹ tròn con vuông. Giờ đây, ngày chúng tôi gặp con của Mơ ở chùa, bé trai vừa tròn 1 tháng 3 ngày tuổi, rất kháu khỉnh, đôi mắt tròn xoe nhìn chúng tôi. Ai cũng cố quay đi nơi khác, giấu những giọt nước mắt tuôn dài, vì cứ nghĩ đến chuyện Mơ đã từng có ý định không công nhận sinh linh bé nhỏ này. Sau khi sinh nở, Mơ bỏ con đi mất biệt… Sư cô Huệ Đức đặt tên cho bé là Hồ Đức Diệu Bảo. Ngồi kể lại chuyện cho chúng tôi mà sư cô cứ trầm ngâm: “Thằng bé có gương mặt bầu bĩnh, dễ thương, thế nhưng mẹ nó sinh xong mới được 5 ngày, lại bỏ đi mất biệt, không liên lạc câu nào, cho đến tận hôm nay...”.

Một trường hợp khác, đó là nữ sinh viên tên N.T.Kh (quê ngoài Bắc), học ngành du lịch, lỡ lầm sống thử, phát hiện có thai, người yêu ruồng bỏ, bạn bè chê cười, phải chuyển sang học sư phạm mầm non tại một trường khác. Do nhiều lần Kh uống thuốc cố tình phá thai, nên đến lúc sinh nở, đứa trẻ bị ảnh hưởng các di chứng do thuốc để lại, cơ thể biến dạng, bị mắc chứng bệnh não úng thủy, khiến đầu bé rất to và dài, nhưng tay chân chỉ bé xíu. Các ni sư đặt tên khai sinh cho bé là Hồ Đức Diệu Hoa.

Vừa sinh xong 1 tháng, cô sinh viên Kh cũng bỏ con lại chùa rồi âm thầm ra đi, không một lời chia tay, ngoài lá thư để lại tại phòng. Trong thư, Kh kể lại cuộc đời sinh viên, những lần xa nhà, trót dại tin tưởng, sống thử để rồi phải mang bầu, đau khổ, đớn đau, song dại dột, Kh tìm cách uống thuốc phá bào thai nhưng lại trở thành một kẻ tội đồ, biến con mình thành dị dạng và bệnh tật. Gặp bé, chúng tôi không khỏi đau lòng, xót xa. Không biết ở một nơi nào đó, người mẹ, người cha của bé có ân hận hay không, hay lại lao vào những cuộc vui khác, mà không hề hay biết đứa con của họ đang sống từng giờ, từng phút trong đau đớn và bệnh tật do chính họ gây ra.

Sư Huệ Đức đưa chúng tôi vào thăm từng cháu. Tại đây, sư không kìm nổi nước mắt, sư kể: Đáng thương hơn, đó vào năm 2007, có một nữ học sinh mới vừa tròn 15 tuổi, mới chỉ học lớp 10 phổ thông, gia đình ba mẹ bỏ nhau, sống với bà ngoại, cảm thấy buồn tủi, không ai bên cạnh quản lý, nhiều lần ăn chơi, nữ học sinh này đã lỡ mang bầu, sau đó tìm đến nhà chùa nhờ sự cưu mang. Các sư tại chùa tận tình giúp đỡ nữ sinh này, cho đến ngày sinh nở, cũng vì uống thuốc phá thai quá nhiều lần, cuối cùng đứa trẻ sinh ra lại bị bệnh bại não, cháu bé có tên là Chà Và, sư làm giấy khai sinh cho bé tên là Hồ Đức Diệu Ân, nay bé được 5 tuổi. Sau 1 tháng sinh nở tại chùa, nữ sinh 15 tuổi này nói với sư là phải quay trở về quê để tiếp tục việc học hành. Từ đó đến nay, 5 năm rồi, chưa một lần mẹ của bé Diệu Ân liên lạc lại với nhà chùa - sư Huệ Đức tâm sự.

Nhiều trường hợp sinh viên đến chùa nhờ nương tựa, chờ ngày sinh nở. Khi sinh xong, các sư luôn khuyên các “bà mẹ” ở tiếp thêm vài tháng cho em bé được cứng cáp, được bú sữa mẹ, nhưng hầu hết là chỉ vừa sinh xong, các bà mẹ lặng lẽ trốn chạy. 19 cháu bé do các sinh viên, học sinh lầm lỡ sinh ra, thì 19 bà mẹ không một ai liên lạc để thăm con. Sư Hạnh Nghiêm cho biết: “Do vậy, các cháu như con của chùa, các sư cô cố gắng nuôi dạy cho các cháu học hành nên người từ nhỏ và sau này có ích cho xã hội…”. Là nỗi bất hạnh do cha mẹ chúng để lại, nhưng cũng là một điều may mắn cho các cháu, bởi sống tại “mái ấm”, hằng ngày các cháu vẫn được đến trường, được cô giáo đến chùa dạy thêm, có người của nhà chùa luôn đưa đón các cháu đi học, ra về bằng xe lam 4 bánh do các nhà hảo tâm giúp đỡ làm phương tiện đi lại cho các cháu.

“Các đứa trẻ nơi đây lớn lên, đi học, tự biết nhận thức, biết suy nghĩ. Từ khi chúng nhìn thấy các bạn cùng lớp có được mẹ cha, thấy các gia đình có đầy đủ một mái ấm đến chùa thắp nén nhang, các cháu nhìn rất đắm đuối. Tuy các cháu không nói ra, nhưng trong ánh mắt các cháu, tôi nhận thấy điều đó, các cháu đang ước mơ có mẹ và có cha” - sư Hạnh Nghiêm cho hay. 

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Đã bắt kẻ chặn đường nữ sinh, khoe 'của quý'

Hàng loạt nữ sinh bị ám ảnh vì liên tục bị một người bệnh hoạn đi theo, chặn đường rồi móc “của nợ” ra khoe.

Đã bắt kẻ chặn đường nữ sinh, khoe 'của quý'
Dân phòng Huỳnh Quốc Bảo kể lại vụ việc bắt được gã đàn ông bệnh
Ngày 9/5, lực lượng dân phòng phường Hiệp Thành, TP Thủ Dầu Một - Bình Dương cho biết vừa bắt giữ ông Nguyễn Trọng P., 45 tuổi, cư ngụ phường Hiệp Thành vì thường xuyên đi theo các nữ sinh viên trường Đại học Kinh tế Kỹ thuật Bình Dương để khoe "của quý".

Anh Huỳnh Quốc Bảo, dân phòng phường Hiệp Thành, cho biết, lực lượng dân phòng nhận được tin báo của các nữ sinh trường này về một người đàn ông gần 50 tuổi, thường xuyên đứng trước cổng KTX đợi nữ sinh ra rồi đi theo để “khoe hàng”.

Khoảng 11h, trưa 7/5, lực lượng dân phòng phát hiện một đối tượng khả nghi (đi xe Wave, cao hơn 1,6m, dáng gầy) đứng trước KTX Đại học Kinh tế Kỹ thuật Bình Dương nên tổ chức theo dõi. Khoảng 10 phút sau đó, thấy một nữ sinh đi ra, đối tượng này liền mở khóa quần rồi, móc “của nợ” ra, che lại bằng tà áo sơ mi.

Đến đoạn vắng, đối tượng lái xe bằng một tay, tay kia “cầm hàng” rồi gọi nữ sinh quay lại nhìn. Thấy cảnh tượng bệnh hoạn, nữ sinh hoảng sợ, bỏ chạy. Dân phòng nhanh chóng bắt gã đưa về công an phường.

Ông P. khai mình đã thực hiện hành vi trên hơn 10 lần với khoảng 20 nữ sinh ở KTX Đại học Kinh tế Kỹ thuật Bình Dương. Ông P. van nài lực lượng chức năng giữ kín chuyện này.

Theo anh Bảo, công an phường đã răn đe, xử phạt hành chính ông này.

Trao đổi với PV, một nữ sinh ngành Thư ký Văn phòng trường Đại học Kinh tế Kỹ thuật Bình Dương cho biết cách đây một tháng cô đã bị ông P. “tấn công” với cách thức như trên.

Anh Nguyễn Văn Thiện, bảo vệ KTX xác nhận anh từng chứng kiến một gã đang mặc ăn mặc đàng hoàng bỗng “tháo quần” trước nữ sinh ngay ở đoạn vắng thuộc đường số 8, trước KTX.
Nguồn: xahoi.com.vn
Tags:

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Bắt kẻ ghen cuồng rạch mặt nữ sinh

Ngày 30.4, Cơ quan CSĐT Công an H.Giá Rai (Bạc Liêu) ra quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can; đồng thời bắt tạm giam 2 tháng đối với Dương Kim Đất (nữ, 20 tuổi, ngụ ấp Nhàn Dân A, xã Tân Phong, H.Giá Rai) về hành vi cố ý gây thương tích.

Như Thanh Niên Online đã đưa tin, chiều 19.4, N.T.N.T (17 tuổi, ngụ ấp Nhàn Dân A, học lớp 12 tại TP.Cà Mau, tỉnh Cà Mau) đang ngồi trước nhà mình thì bất ngờ Đất chạy xe gắn máy dựng trước nhà rồi xông vào hành hung tới tấp T. 

Nghe tiếng kêu cứu của T., người nhà và hàng xóm chạy đến thì Đất lên xe rồ ga bỏ chạy. Khi đó, T. gào khóc dữ dội, trên khuôn mặt đầm đìa máu vì bị dao lam rạch. 


Em N.T.N.T bị Đất rạch gây thương tích trên mặt
Ngay sau đó, người nhà tức tốc chở T. đến Bệnh viện Đa khoa Cà Mau cấp cứu, đồng thời trình báo công an địa phương. 

Theo thông tin từ Bệnh viện đa khoa Cà Mau, T. bị đa chấn thương phần mềm, trong đó có đến 8 vết rạch bằng lưỡi lam lên mặt, đầu, mang tai và dưới chân. Các vết thương phải khâu hàng chục mũi. 

Hiện sức khỏe T. đã ổn định, xuất viện về nhà. 

Theo khai nhận của Đất, do nghi T. có tình ý với người yêu của mình và sợ T. "giật" mất người yêu nên Đất thù hằn rồi lên kế hoạch hành hung để dằn mặt. 
Tin, ảnh: Trần Thanh Phon- Nguồn: www.thanhnien.com.vn
Tags:

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Bức tâm thư xé lòng của người mẹ tự vẫn để con được tiếp tục đi học

"Trong hoàn cảnh quá khổ sở, không lối thoát, em đành phải xa anh và các con…”

Bằng - con trai lớn của chị Nhân - thắp nhang bên bàn thờ người mẹ vừa qua đời

Hai cảnh đời khốn khó

Ngày 27/4, bàn thờ người phụ nữ đã khuất trong gia đình nghi ngút khói hương. Đinh Công Bằng, con trai lớn của chị Nhân, chắp tay khấn nguyện mong linh hồn mẹ mình sớm siêu thoát và hứa sẽ tiếp tục con đường học vấn như trăng trối trong thư mẹ để lại.

Anh Đinh Hoài Bảo, chồng chị Nhân, mắt nhìn xa xăm về ngôi mộ còn thơm mùi đất, cho hay gia đình ở ấp Tân Thuộc (An Xuyên), có 4 anh chị em, bên vợ 7 người, hai người anh vợ buồn tình, rượu chè bê tha nên bị bệnh chết trẻ. Vợ anh tự dưng trở thành con lớn trong nhà. Trong một lần đi gặt thuê, anh tình cờ gặp bà Nhân, tìm hiểu biết gia cảnh nghèo giống nhau, phải bươn chải mưu sinh từ rất sớm. Hai mảnh đời cơ cực ấy không lâu trở nên chồng vợ như bèo nước gặp nhau. 

Cưới nhau không lâu, vợ chồng anh Bảo ra riêng, được gia đình hai bên hùn tiền mua cho 5 công đất nông nghiệp. Cuộc sống chỉ tạm đủ ăn bước đầu. Tới khi 3 đứa con của anh lần lượt là Bằng, Tâm, Ngân ra đời, cuộc sống eo hẹp, anh Bảo vừa phải đi đào đất, gặt lúa mướn, vừa phải chăm lo ruộng nhà mới mong đủ lo đủ 5 miệng ăn.

Biến cố bất ngờ ập đến, trong một lần cùng chồng đi gặt lúa thuê, chị Nhân tự dưng bị động kinh, giật méo miệng, không làm nặng được nữa nhưng thường xuyên tốn tiền thang thuốc. Sau nhiều năm chạy chữa bệnh cho vợ, miếng đất nhỏ canh tác ở nhà từ cầm cố rồi bán đứt.

Thương chồng vất vả, chị Nhân không đành lòng ngồi nhà, bươn chải theo chồng làm phụ hồ, khi thì ra chợ bán rau, bánh mì để kiếm những đồng tiền chân chính phụ chồng nuôi các con ăn học. “Cha mẹ, vợ chồng mình vất vả vì ít chữ, cỡ nào cũng gắng nghen anh, đừng để tụi nhỏ giống mình” - anh Bảo thuật lại lời tâm tình của vợ, giọng đứt quãng.

Hành trình tìm chữ cho con

Nhờ chăm chỉ làm thuê nên nên cuộc sống gia đình anh Bảo cũng tạm đấp đổi qua ngày. Năm 2006, gia đình được công nhận thoát nghèo. Sau đó, chị Nhân tốn tiền thuốc thang nhiều hơn vì không còn được cấp bảo hiểm y tế, các con của chị cũng không được miễn giảm học phí như trước.

Đến năm 2011, sức khỏe chị Nhân suy yếu, không còn mua gánh bán bưng được. Cảm thương hoàn cảnh khốn khó, một gia đình ở TP Cà Mau cho chị vào giúp việc nhà, trả công mỗi tháng 2 triệu đồng. Cùng thời gian ấy, con trai lớn của chị đậu và đi học ở Bà Rịa - Vũng Tàu, chi phí tăng thêm bội phần.

Để có tiền giúp con yên tâm lo học, chị Nhân dò hỏi và biết có chính sách vay tiền cho học sinh, sinh viên. Theo hướng dẫn của những người vay trước, chị Nhân làm đơn kể hoàn cảnh khó khăn để được vay tiền, có xác nhận của ấp, của xã khi đơn vay bị Ngân hàng Chính sách - xã hội từ chối vì chị không có sổ hộ nghèo.

Chị tiếp tục tìm về ấp, xin công nhận hộ nghèo nhưng xin hoài mà vẫn không được. Bởi tổng thu nhập của hai vợ chồng chị bình quân mỗi tháng 5 triệu đồng, chia cho năm nhân khẩu thì bình quân mỗi nhân khẩu được 1 triệu đồng/tháng, vượt ngưỡng so với quy định hiện hành về xét hộ nghèo và cận nghèo.

Tìm kiếm sự trợ giúp nhưng lực bất tòng tâm, tinh thần chị Nhân ngày thêm sa sút, kéo theo bệnh tình nặng thêm. Đến tháng 3/2013, sau lần đi khám và điều trị bệnh, chị mất luôn công việc phụ giúp việc nhà, mọi lo toan dồn lên vai anh Bảo.

Anh Bảo sụt sùi kể: "Hơn 20 ngày trước, bả nằm đêm nói sẽ chết vì sống mà không giúp gì được cho chồng, cho con, lại tốn thêm tiền thuốc mỗi ngày 140.000 đồng. Khoản ấy bằng với tiền công tôi làm thuê thay vì mua thuốc để dành tiền cho các con. Tôi trấn an, bả hứa nhưng rồi bả lại thất hứa…!".

Bức thư nhói lòng

Xế chiều 24/4, con út của chị Nhân là Đinh Hoài Tâm đi học về, mở cửa thì phát hiện mẹ mình đã treo cổ chết. Anh Bảo đang phụ hồ gần nhà, được báo tin như sét đánh, tưởng chừng ngã quỵ.

Người thân, chòm xóm, chính quyền… nhanh chóng có mặt, chung tay lo hậu sự cho chị Nhân. Lục soát gần nơi người vợ vắn số, anh Bảo phát hiện có thư tuyệt mệnh do vợ mình để lại.

Đầu bức thư, chị Nhân viết: “Anh! Trong hoàn cảnh quá khổ sở, không lối thoát, em đành phải xa anh và các con…”.

Tiếp theo nội dung thư, chị Nhân cho hay việc chị tự tìm đến cái chết để cho chồng bớt gánh nặng tiền thuốc men, dành phần tiền ấy lo cho các con ăn học; vì bản thân bệnh nặng, sức khỏe tinh thần đều suy sụp; vì muốn phù hộ cho chồng con khỏe mạnh, trúng số độc đắc…

Trong đoạn gần cuối của bức thư, chị Nhân có đề cập đến nguyện vọng được cấp sổ hộ nghèo. Thư viết: “Xin các cấp chính quyền ấp 5 thấu hiểu cho hoàn cảnh không lối thoát của chúng tôi hiện nay mà cấp sổ hộ nghèo cho chồng con tôi để sống những ngày tháng còn lại trên đời”.

Lời sau cùng của thư, chị Nhân nhắn nhủ với chồng con, mong chồng con tha thứ. Chị viết: “Chết là hết, chỉ thương anh ở lại trên đời với biết bao gánh nặng… Các con Bằng, Tâm, Ngân đừng trách mẹ. Hãy gắng học nên người, đừng để cha con buồn. Cha con đã khổ với mẹ con ta nhiều lắm!”.

Bức thư sau khi được đọc lại từ tay anh Bảo, những người có mặt hôm đám tang chị Nhân ai cũng sụt sùi, ngấn lệ. Anh Trần Đại Đoàn, bí thư Đảng ủy xã An Xuyên, tâm sự: "Vợ tôi bà con cô bạn dì với nhỏ Nhân, vai lớn. Trước khi chết mấy ngày, nó có tìm đến tận nhà. Nghe vợ thuật lại, nội dung nói tôi mới chuyển công tác về làm lớn ở xã An Xuyên, nghĩ tình bà con mà xét hộ nghèo cho nó. Mới nghe bà xã kể lại, chưa kịp đưa ra xem xét gì thì 3 ngày sau xảy ra cớ sự".

Không để con chị Nhân bỏ học

Ngay sau cái chết của chị Nhân, UBND thành phố Cà Mau cử đoàn tới tận nơi thăm hỏi, động viên. Ông Chung Tấn Hải - phó chủ tịch UBND thành phố Cà Mau - đề nghị UBND xã An Xuyên nhanh chóng xem xét một số chính sách xã hội nhằm hỗ trợ gia đình chị Nhân, không được để con cái của chị phải dở dang việc học vì hoàn cảnh khó khăn.

Ông Trần Đại Đoàn cho biết: "Trong ngày 26 và 27/4, Hội khuyến học TP. Cà Mau và Chi hội khuyến học xã An Xuyên đã vận động, quyên góp bước đầu được tổng cộng 5,5 triệu đồng và trao tận tay anh Bảo, trợ giúp các con anh học hành. Phía xã cũng vừa chỉ đạo chính quyền ấp 5 rà soát cặn kẽ hoàn cảnh của gia đình chị Nhân xem có đủ điều kiện xét hộ nghèo hoặc cận nghèo hay không để xúc tiến lập danh sách, đưa ra trước dân bình xét theo đúng quy định".

Chiều cùng ngày, ông Nguyễn Tiến Hải, phó chủ tịch thường trực UBND tỉnh Cà Mau, đang đi học tại Hà Nội hay tin xảy ra cái chết thương tâm tại địa phương, chia sẻ qua điện thoại: “Tôi rất đau xót trước cái chết của chị Nhân. Giận chính quyền sở tại để xảy ra chuyện đau lòng này. Tôi đã chỉ đạo rà soát, kiểm tra trách nhiệm chính quyền địa phương ấp 5 và xã An Xuyên và cả phía lãnh đạo Ngân hàng Chính sách của TP Cà Mau. Tôi cam đoan sẽ xử lý nghiêm túc sau khi có kết luận sai phạm hay thiếu tinh thần trách nhiệm. Tôi cũng đề nghị quý báo tiếp tục thông tin sâu, đầy đủ, nhiều chiều câu chuyện này”.

Chủ tịch UBND TP Cà Mau Hồ Trung Việt nói: “Tôi đã chỉ đạo Hội khuyến học TP Cà Mau đến hỗ trợ ngay 3 triệu đồng cho anh Bảo và tìm hiểu cặn kẽ gia cảnh của anh. Tôi xem đây là một bài học cho chính quyền địa phương ở góc độ quan tâm sâu sát đến đời sống, tâm tư nguyện vọng của người dân. Trước mắt, chính quyền địa phương đã có lỗi khi không quan tâm sâu sát đến đời sống, những khó khăn, tâm tư nguyện vọng của chị Nhân”. Theo: Tuoitre.vn

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Phận đời 4 chị em bị mẹ nhốt, doạ giết

Bốn trẻ bị mẹ tâm thần giam giữ, bỏ đói 5 ngày đêm, đòi giết để “tế trời” đã trở lại trường. Tuy nhiên, số phận các em rất éo le, bố mất vì tai nạn giao thông, mẹ tâm thần, bà nội nghèo túng.
Phận đời 4 chị em bị mẹ nhốt, doạ giết
Bốn cháu bé mồ côi cha, giờ xúm xít bên mâm cơm nghèo thiếu mẹ.
Đều là học sinh giỏi

Chúng tôi về thôn Tân Sơn, xã Ân Hảo Tây (Hoài Ân, Bình Định) tìm gặp 4 chị em. Trong căn nhà trống hoác, mấy chị em đang quây quần bên mâm cơm giữa nền nhà, chỉ có mắm cà và canh rau là những thứ mà bà nội Trần Thị Xịt (73 tuổi) cố gắng lắm mới lo toan được.

Các em ai nấy còn chưa kịp hoàn hồn khi nhắc lại chuyện vừa xảy ra. Liên tục từ ngày 19 đến 23/4, mẹ các em là Nguyễn Thị Hoa lên cơn, nhốt các con trong nhà, cúng bái liên tục. Người mẹ tâm thần còn đòi giết một đứa con để “tế thần”, cho đến khi lực lượng công an xông vào khống chế, giải cứu các cháu.

Anh Dương Văn Lưu, 40 tuổi, bác ruột của các cháu nhỏ, lý giải: “Các cháu khi ấy vì quá thương mẹ, nghe lời mẹ nên mới không dám mở cửa. Chúng chỉ sợ mọi người xông vào thì mẹ chúng sẽ chết, chứ không nghĩ được gì hơn”.

Anh Lưu tâm sự, nhà có mấy anh em đều gặp cảnh nghèo, cũng muốn chia tách các cháu ra mang về từng nhà nuôi dưỡng cho chúng học tiếp, nhưng cả 4 đứa nhất quyết không chịu rời xa nhau. Chúng nói chỉ ở với bà nội.
Bốn cháu bé mồ côi cha, giờ xúm xít bên mâm cơm nghèo thiếu mẹ.
 Bà Xịt có 7 người con thì cả 7 đều làm nông, cảnh nghèo. Năm ngoái, anh Dương Hồng Vân con trai bà và là bố của 4 đứa nhỏ bị tai nạn giao thông qua đời. Vốn đang là hộ nghèo trong xã, chị Hoa cũng có những dấu hiệu thần kinh không bình thường. Từ khi chồng mất, một tay nuôi đàn con nhỏ, căn bệnh của chị Hoa ngày càng nặng.

Cô Đinh Thị Thùy Dung, giáo viên chủ nhiệm lớp 9, trường THCS Ân Hảo Tây, nơi em Dương Thị Mỹ Nhung (chị cả) đang học, nhận xét: “Em Nhung là học sinh giỏi cấp tỉnh. Các em của Nhung học cũng từ giỏi đến xuất sắc. Tiếc là hoàn cảnh các em thật đau lòng, không biết mai này có ảnh hưởng tới việc học của chúng”.

Bà con thôn Tân Sơn vẫn râm ran chuyện về mấy mẹ con chi Hoa. Ai nấy đều thương cảm, xót xa cho cảnh ngộ người mẹ tâm thần vẫn sớm chiều làm thuê cuốc mướn để nuôi 4 con học giỏi nhất làng xã.
Căn nhà nơi người mẹ nhốt các con suốt 5 ngày. Ảnh: Thu Dịu.
Đừng bỏ rơi mấy đứa nhỏ mà tội nghiệp!

Bác sĩ Nguyễn Thị Hải, Khoa điều trị 1 Bệnh viện Tâm thần Bình Định, cho biết: “Bệnh nhân Nguyễn Thị Hoa, 35 tuổi, nhập viện trong trạng thái loạn thần cấp, hoang tưởng ảo giác dữ dội, có triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt. Sau 2 ngày điều trị, bệnh nhân có thuyên giảm, bắt đầu trò chuyện với mọi người”.

Theo lời bác sĩ Hải, bệnh này đòi hỏi phải kiên trì về thời gian điều trị và nhiều lần tái khám, tránh ức chế thần kinh, nóng giận hoặc suy nghĩ nhiều.

Tâm sự với PV, chị Hoa đã tỉnh táo, khóc nức: “Bây giờ tui mới biết là mình bị bệnh này, toàn nhìn thấy hình ảnh người đến dọa giết các con. Vì thương chúng nên tôi mới nhốt chúng lại để bảo vệ. Nay tui đi bệnh viện điều trị không biết bao giờ mới khỏi để về với chúng. Mong mọi người đừng bỏ rơi mấy đứa nhỏ mà tội nghiệp…”.
file:///C:/Documents%20and%20Settings/All%20Users/Desktop/Mozilla%20Firefox.lnk
Chị Hoa đang điều trị tại bệnh viện tâm thần. Ảnh: Việt Hương.
Chị Hoa không ngại ngùng khi tiếp xúc người lạ, thấy ai hỏi thăm là chị liền nhắc tới 4 đứa con ở nhà, nhắc tới bà nội.

Bà Xịt, bà nội của 4 cháu nhỏ, ngậm ngùi: “Tui đã già yếu rồi, giờ chỉ sống nhờ những đồng tiền làm thuê của vợ chồng thằng út. Giờ các cháu bơ vơ, chúng tìm về đây thì cả gia đình tôi ôm lấy nuôi dưỡng, nhưng không biết nay mai sẽ ăn gì, tiền đâu cho chúng học tiếp đây”.

Ông Hoàng Duy Linh, Chủ tịch UBND xã Ân Hảo Tây, cho biết, trước tình cảnh đau xót này, chính quyền địa phương sẽ hết sức quan tâm tạo điều kiện giúp đỡ cho các cháu và gia đình.
(24h.com.vn)
Tags:

Truy bắt gã thợ hồ giết chủ nhà ngay tại công trình

Gã thợ hồ đang bỏ trốn được xác định là thủ phạm đã sát hại chủ nhà ngay tại công trình xây dựng nhằm cướp tài sản.
Hiện trường vụ trọng án
Phòng Cảnh sát hình sự, Công an TP. HCM đã ban hành lệnh bắt khẩn cấp đối với Phạm Đức Trung (SN 1994, ngụ tỉnh Nghệ an). Trung được công an xác định chính là hung thủ đã ra tay giết hại anh L.T.H (SN 1984, ngụ ấp 3, xã Phú Hòa, huyện Hóc Môn, TP.HCM) ngay tại căn nhà đang xây dang dở của anh này mà chúng tôi đã thông tin.
Theo điều tra ban đầu, vào cuối tháng 3/2013 anh H tiến hành xây nhà tại địa chỉ trên và thuê anh Trần Tất Dũng (SN 1980, ngụ tỉnh Lâm Đồng) làm chủ thầu xây dựng công trình. Trong số công nhân được anh Dũng phân công ngủ lại công trình để trông coi vật liệu với có Phạm Đức Trung.
Vào đêm 14/4, sau chầu nhậu với anh Dũng và một số người thân khác, anh H về căn nhà đang xây của mình ngủ lại trông chừng vật liệu cho cha ruột của anh để ông này về nghỉ ngơi. Đến hôm sau, khi anh Dũng đến công trình đốc thúc công việc cho các công nhân thì tá hỏa khi phát hiện anh H nằm chết bên trong công trình với nhiều vết thương sau gáy. Từ đó, Trung cũng biến mất, không rõ nguyên nhân.
Nghi phạm Phạm Đức Trung
Vào cuộc điều tra, công an làm rõ số tài sản anh H bao gồm: 1 xe máy hiệu Wave RS BKS 50T2-7469, 1 laptop hiệu Dell, 1 sợi dây chuyền vàng 24K (trị giá khoảng 5 triệu đồng) và 2 ĐTDĐ cũng không còn tại hiện trường. Quá trình điều tra, công an xác định Trung là hung thủ gây án.
Cơ quan CSĐT công an TP.HCM kêu gọi Phạm Đức Trung mau chóng ra đầu thú để được hưởng khoan hồng của pháp luật. Ai biết hoặc bắt được Trung báo về đội 9, Phòng Cảnh sát hình sự, Công an TP.HCM, điện thoại (08).38387414.
                                                                                                                                              xahoi.com.vn
Tags:
 
BACK TO TOP